Nhưng Mẹ ơi, giờ đây sao Mẹ khóc!?*

Tháng Tư, nhắc nhớ mình những nỗi niềm chung, ngày đất nước thay ngôi, vận người lỗi nhịp. Cuộc cờ bày nên bao nỗi tang thương bẽ bàng cho một dân tộc vốn, đã dư thừa bao nỗi oan khiên trên đường sử  lịch dựng và giữ nước.

Đọng lại sau lớp khói mù bom đạn chiến chinh của người lính trận một thời oai hùng là những gương mặt tuyệt vọng, lúc nhận biết đồng minh bỏ rơi; hằn sâu thăm thẳm giữa lòng của Mẹ, của Chị và Em những vết xé, rát thịt da ngày nhắm mắt trao thân ra biển. Thân phận nhỏ bé của một dân tộc như trò chơi bấp bênh giữa đại dương mông mênh, bất giác bị đẩy vào cơn lốc xoáy thời cơ vĩ đại của những đế quốc thế giới mà khó làm chủ được vận mệnh chính mình.

Sau bao nhiêu năm, máu của những đứa con Mẹ Việt Nam vẫn đổ xuống đâu đó giữa rừng núi, hải đảo quê Cha; thân xác Mẹ Việt Nam vẫn từng ngày bị cắt chia nhưng không nuôi lớn cho những đứa con của Mẹ mà, oan nghiệt, lại đem tẩm bổ thêm cho những thế lực ngoại xâm đang mở đường thôn tính mới.

Tháng 4, đường lịch sử vẫn mở ra bao nỗi trở trăn một thuở khai, lập quốc. Tiếng Mẹ Việt Nam đang réo gọi những đứa con quay về trên lộ trình nhân bản, bằng tâm thức dựng xây.

 

* Ca từ hùng sử ca Mẹ Việt Nam ơi, chúng con vẫn còn đây. Nhạc Nguyễn Ánh 9, Lời: Hoàng Phong Linh
Featured Image: Sau chiến tranh (by Trần Bình Thường, ảnh do một đồng nghiệp gởi, gợi cảm xúc cho entry này)

Bình luận về bài viết này

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.