Ông ngồi tựa lưng vào thành ghế sau, gương mặt hiền lành, cuối xuống, thả những vừng khói nhạt bảng lãng bay lên, tan biến giữa không.
Ông ngồi lặng lẽ, vầng trán cao ửng trong nắng chiều vàng vọt, trên môi điểm một nụ cười nhẹ, thâm trầm nhưng thoáng hiện nét tinh nghịch duyên dáng pha vào trong mỗi câu chuyện vãn.
Buổi chiều nắng xuống đầy một khoảnh sân vườn cà phê Tình Nhân. Buổi chiều trôi nhẹ như nụ cười giữa mộng, tưởng đã chìm sâu trong cõi thất lạc*, vẫn hiện lên rực rỡ trong nắng chiều. Người trước, sau, còn giữ mãi cho nhau chút ân tình từ một trận cuồng nhiệt, dâng hiến.
California tháng 4, 2012
* ‘ Bởi vì, với những cuộc chiến tranh, chia cắt, kéo dài và liên tiếp trên đất nước, ngay cả những người quen biết, đồng thời với nhau, có nhiều khi cũng hoàn toàn thất lạc, không biết gì về nhau…’ (trích lời thưa tuyển tập BÔNG HỒNG TẠ ƠN của tác giả NGUYỄN ÐÌNH TOÀN)
