để em vui hết buổi Xuân Thì…

1. Em về vuốt mặt dùm tôi yên tâm tôi sẽ xa rời thế gian Em ơi thắp hộ nén nhang từ tâm em khấn, hồn tôi thác về. Về giữa bốn phía hư không nhìn quanh còn lại chút hờn giận xưa thì thôi trước lúc xa nhau đãi tôi tình nghĩa một chầu bạc vôi. Em ơi tôi đã chết rồi chỉ tội … Đọc tiếp để em vui hết buổi Xuân Thì…

Uyên Nguyên: Từ cõi nhạc Quang Vui, vẫn có một bến bờ xưa, xa…

Nhạc sĩ Nguyễn Quang Vui, người bạn tổng phổ và phân phổ Trường Ca Lửa (63) cùng Cố nhạc sĩ Tâm Hòa Ngô Mạnh Thu  (Ảnh: Nguyên Việt, tức Uyên Nguyên) ghi vội mấy dòng, để giữ lại những ngày đã hiếm hoi… 1. Vậy là gần hết trọn năm thứ năm, anh em mới có được một ngày tao phùng, cùng ngồi quanh một cái bàn thấp … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Từ cõi nhạc Quang Vui, vẫn có một bến bờ xưa, xa…

Hạ theo về những cơn mưa…

1. Mùa Hạ như bắt đầu bằng những cơn mưa nhẹ, lớt phớt. Nắng thoáng, chập, cheo leo cả ngày hồ như một giấc ngủ lim dim, không gay gắt, nồng, mà đủ oải! Mùa Hạ vừa bắt đầu với những bản tin xé ngang, lại thêm những người thân, quen biết vừa vĩnh viễn ra đi, sự ra đi vốn bình thường trong lý lẽ đời sống, … Đọc tiếp Hạ theo về những cơn mưa…

Dòng nhạc Từ Công Phụng: Người từ đó sẽ vượt qua biển hận thù!

Cảm nhận riêng về dòng nhạc họTừ và để tạ ơn tình yêu   Hiếm hoi, trong số các nhạc sĩ sáng tác, có thể hát dòng nhạc của chính mình, Từ Công Phụng là một khuôn mặt sáng, có chất giọng truyền cảm, rung động lòng người, và của nhiều thế hệ. Tình Ca của nhạc sĩ họ Từ, giữa lúc này nếu có nghe và yêu, thì … Đọc tiếp Dòng nhạc Từ Công Phụng: Người từ đó sẽ vượt qua biển hận thù!

Quê hương đau đáu nỗi đau nghìn trùng…!

Ghi nhận từ một chuyến từ thện, ‘Lương Y đến vùng cao’ của bạn Bamboo Nguyễn   Bạn kể, cụ cứ ngồi mãi ngoài nắng mà không chịu vào trong mát, dù giữa sân vẫn có nhiều khoảng mát để ngồi. Và bạn không biết làm sao, đành ra ngồi bên cạnh với cụ. Tấm hình là một kỷ niệm đẹp! Với mình, nó không chỉ đẹp … Đọc tiếp Quê hương đau đáu nỗi đau nghìn trùng…!

Uyên Nguyên: Ngày ôm nắm đất xanh mầm, nhớ thương!

1. Khi nỗi buồn đến cùng lúc hóa ra vui! Thời gian đâu đợi mãi luân phiên nhau đến từ thuở ban đầu gieo nắm hạt. Những nỗi buồn tuôn theo xanh mầm. Ô hô, trắng tay thế mà hay! Phủi tay hư ảo chờ vào thinh không! 2. Khi hoạn nạn đến cùng một chỗ vậy mà vui! Thấy ngay giữa thế gian này Bạn bè … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Ngày ôm nắm đất xanh mầm, nhớ thương!

Người bé bỏng trong trời đất, mà chưa chịu nhỏ nhoi hơn!

    1. Buổi tối, ngồi ở phòng đọc sách nhìn ra hiên ngoài, mảnh trăng treo lửng giữa trời như ngự trên vòm ngói của những căn nhà đối diện. Ánh sáng trăng mờ ảo, lan toả đẩm vào màn sương mây khoanh thành một vòng tròn trắng đục. Tay không chạm được mà cảm giác ngây ngấy lạnh! Trăng đêm nay không đẹp, trời … Đọc tiếp Người bé bỏng trong trời đất, mà chưa chịu nhỏ nhoi hơn!

Vào cuộc điên I: Chợt khóc dùm ta những can qua

Trước và sau Tuồng vừa diễn xong, màn hạ, đèn bật sáng, khán giả đứng lên lũ lượt ra về, túa ra ngoài phố. Những diễn viên rủ bỏ y trang lộng lẫy, lau vội phấn son, cũng bước theo ra phố, nhìn khán giả của mình bắt đầu diễn tuồng. 1. Người dựng lên những tấn tuồng Ta làm con rối giữa muôn mắt nhìn … Đọc tiếp Vào cuộc điên I: Chợt khóc dùm ta những can qua

giờ uyên nguyên mở cuộc ban đầu

Ôi, những hố rộng cuộc đời  sa chân nghiệt ngã  Những ngõ hẹp lòng người  bao dung cạn rồi (Những vết chùng – Thụy My)   1. Những lúc này là lúc nào chẳng hiểu bỗng vu vơ bật khóc hồn nhiên duyên cớ gì lúc vừa nhận biết đã vô biên và quá đỗi thiết tha… Chợt lúc này là lúc hiểu ra hết hơn bữa … Đọc tiếp giờ uyên nguyên mở cuộc ban đầu

Ðọc ‘Hội & Ngộ’: Thì đành theo cuộc nhân duyên…

Viết ngắn cho Hội và ngộ… Hội viết, như cách anh xốc xáo đi tới và, đi vào giữa tâm xoáy của cuộc đời còn đầy rẫy khổ đau! Mà đó là bản chất. Hội viết, không tân toan mượn trang sách cốt kể lể công việc của anh đã làm mà, như cách gúp anh được gần gũi thêm hơn với tất cả mọi người, cho dù … Đọc tiếp Ðọc ‘Hội & Ngộ’: Thì đành theo cuộc nhân duyên…

Nếu một ngày em là núi…

1. Anh sẽ vào sâu trong núi Làm gã ẩn sĩ si tình ngồi khắc thơ lên ngực đá hương rừng trái trổ thơm lây. 2. trầm mặc im lặng núi rừng xa bóng chim gầy long lanh giữa lòng tay dấu mây nằm bên suối. Trăng vừa nhô đầu núi khuyết một lời tạ tình mặt úp vách lạnh căm anh mặc niệm ăn năn. … Đọc tiếp Nếu một ngày em là núi…

Em về báo hiệu chia, xa khác!

1. Em về trầm mặc nốt than (!) ngồi bên mà ngỡ xa xăm quá em thay người dáng lạ thay cả nụ cười dửng dưng ta. Em về lạnh rét bàn tay ta cầm có giữ hết sau này? chỉ nghe hừng hực dòng tủy nóng cháy rân ran chảy dọc sóng lưng. 2. Em về lơ đãng mắt nhìn ta ngồi đối diện … Đọc tiếp Em về báo hiệu chia, xa khác!

Từ ‘Trạm Thơ Tốc Hành’ ở Ga Hòa Hưng, Sài Gòn…

đến Vương Từ, ở Bolsa… 1. ‘Ông vua ở chùa,’ tôi vẫn gọi đùa với Anh như vậy, bởi đến nhà Anh, cứ giống như một cái chùa trong làng, cửa lúc nào cũng mở ra toang hoác đón khách thập phương vào chơi, có khi tá túc vài hôm rồi lại đi. Ði đâu đó một bận, buồn vui quày quả trở về, ở … Đọc tiếp Từ ‘Trạm Thơ Tốc Hành’ ở Ga Hòa Hưng, Sài Gòn…