Chờ em dựng lại màu Xuân.

  Chú Nguyễn Khả Lộc và Ngô Lê Trọng Tường đem cây về trồng cạnh thùng rác lớn nơi bãi đậu xe sau của công ty Người Việt, thành thử ít người để ý. Dù vậy, mỗi năm hoa vẫn nở, có khi nở thật muộn. Chờ em dựng lại màu Xuân. 30 tháng Giêng, 2014 UYÊN NGUYÊN   Đọc tiếp Chờ em dựng lại màu Xuân.

Xuân… hai mươi năm ngoài viễn xứ!

Em ạ một năm giáp vòng anh đếm đủ ba trăm sáu mươi lăm ngày Xuân nên mảy may chẳng thiết Xuân trời huênh hoang Mai vàng Ðào thắm bánh Tét Chưng xanh hồng hồng xác pháo níu chân thon áo dài vải lụa dung dăng dung dẻ Anh thấy Xuân cười tươi đủ mười ngón tay anh mân mân đếm lên rồi lại đếm xuống … Đọc tiếp Xuân… hai mươi năm ngoài viễn xứ!

Chỗ ngồi thơm nức một mùi hương…

Anh đến thăm, lúc mình vắng mặt. Rồi ra về vẫn để lại trên ghế một gói quà. Từ lâu, mình vẫn thèm có một tác phẩm hội họa của anh, không phải chỉ để chưng, diện trình độ thẩm mỹ, mà để thực tập chánh niệm! Với mình, tình bạn là những công án! Sáng nay anh vừa nhắc nhở mình: UỐNG TRÀ ÐI! Cám … Đọc tiếp Chỗ ngồi thơm nức một mùi hương…

Cuối năm, tự vấn

1. Tác phẩm do một người bạn trong tòa soạn chụp, nhiếp ảnh gia Huỳnh Ngọc Dân. Mỗi bận ngang qua, bức ảnh khiến mình khựng lại. Không phải khựng bước chân, mà khựng cõi lòng. Mùa Xuân có mới hơn ở những lần trở lại? Nhưng sao Xuân vẫn đỏ một bờ tường chói chang, chưa chịu đổ xuống? Ðứa bé sơ xác ngồi lọt … Đọc tiếp Cuối năm, tự vấn

Ai hay, một cánh hoa rơi, ngậm ngùi!

  1. Trước những nỗi đau của người khác, tôi tập yên lặng. Và trước nỗi đau của chính mình, tôi tập tha thứ. Dầu sao phải công nhận bạo lực chưa bao giờ mang đến sự an lạc. Hành vi lấy oán trả oán, oán chất chồng. Một hai tuần trước, trong những cuộc gặp gỡ bạn bè, tôi vẫn bị hỏi dồn những … Đọc tiếp Ai hay, một cánh hoa rơi, ngậm ngùi!

40 năm, sao còn phân vân!?

Tôi thương ông, câu nói: “Mình không muốn thay thế ai, mà cũng không ai thay thế cho mình. Việc mình thì mình vẫn phải làm.” Cái nguyên tắc chơi với bạn, tôi giữ một mực: Tin. Không tin, không chơi! Tội gì phải thấp thỏm, trông chừng. Hai bữa trước, có người khuyên mình phải e dè, đừng hòng ở Việt Nam có chuyện chính … Đọc tiếp 40 năm, sao còn phân vân!?

Hồn Cố Quốc

Hồn Cố Quốc mấy năm viễn biệt Giấc hương quan muôn dặm mơ màng Bạn đồng tâm rặt những khách tha hương… (Phan Châu Trinh, Giai Nhân Kỳ Ngộ Lê Văn Siêu bàn giải và chú thích) 1. Những nét chữ viết ngay ngắn vì lòng trang trọng. Mùi giấy vẫn thơm hương thời gian. Rồi ra, nhiều thế hệ sau nữa, có yêu quý … Đọc tiếp Hồn Cố Quốc

Hay hơn “Bên Thắng Cuộc”

Có cái chết để ươm mầm sự sống Có đau thương thắp lửa mặt trời (Vũ Hoàng Chương) 1. Ở đây không phải là một câu chuyện hư cấu, mà đã thành huyền thoại. Sâu thẳm hơn, nó là một Công Án. Thiền sư Tetsugen Doko (1630-1682) quyết định ấn tống kinh Phật bằng Hán ngữ. Bản in tạng kinh cần phải được khắc sáu ngàn bản gỗ. … Đọc tiếp Hay hơn “Bên Thắng Cuộc”

Uyên Nguyên: Bay vào vô tận nhất nguyên

  Niệm ma-ta một niệm Ơn phước gặp ma-người (tr.73) Nhiều người nói thơ Nguyễn Lương Vỵ khó đọc. Mà khó đọc thật! Từ Hòa Âm Huyết Âm Tinh Âm Thất Huyền Âm, thơ Vỵ là tiếng rống người-ma. Ma ở cõi sống nói tiếng của mình. Người nghe nhưng không thể hiểu. Không hiểu, sao vẫn thấy thấm tháp!? Câu thơ nay kiên khổ Lì … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Bay vào vô tận nhất nguyên