Khi nhà báo khóc!

Ảnh chụp anh Vũ Ánh, lúc đang khóc…! (hình Uyên Nguyên)

 

Có lúc thấy quanh mình quạnh hiu lắm! Bạn bè đâu đó, trong cơn cuồng nộ cuộc đời, mỗi đứa một góc riêng buồn vui không tiên liệu được. Nên ta cũng không trông đợi có tiếng vọng lại, dù chỉ một lời an ủi, mà có khi sự an ủi sẽ làm mình đau rát hơn.

Sự đời mâu thuẫn, con người mâu thuẫn, rồi chính mình cũng mâu thuẫn. Niềm vui và cả niềm tin như những gợn mây bay trên bầu trời, tan rã rồi kéo tụ. Thời gian cũng không phải là thời gian chính nó, như dòng sông trôi đi mà ta vẫn nói chẳng bao giờ tắm được hai lần trên một dòng sông. Ấy vậy mà lòng vẫn muốn nắm bắt, níu giữ tất cả những ân tình, và tham lam giữ lại cả những hờn giận nhau.

Người đi thấy được niềm tự tại trên môi cười. Người ở lại, vui gì trong cuộc đày đọa nhau, “một ngày như mọi ngày, đau nặng từng lời nói.”

Nhớ Nhà Báo Vũ Ánh
21 tháng Ba, 2014
UYÊN NGUYỄN

Một suy nghĩ 1 thoughts on “Khi nhà báo khóc!

  1. “Người đi thấy được niềm tự tại trên môi cười. Người ở lại, vui gì trong cuộc đày đọa nhau…” Sometimes, death is a celebration at the end of one’s life. This sounds weird, but please stop for a moment and think about it! Trả xong hết nợ đời, nợ người, và trở về với cát bụi. Death is the ultimate equalizer, in which everyone ends up the same.

    Time will heal your emotional wounds.

    Thích

Bình luận về bài viết này

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.