Uyên Nguyên – Quả nào chín ngọt tựa lòng Mẹ năm xưa

Khúc ru mình tháng 07
Thương gởi mấy Dì, Cậu, và các Em,
để nhớ những ngày kham khó còn nhau nơi Xóm Thủy.

1969230_777713242275355_849148166270715314_n1.
Chừ thì chẳng ai nhớ, mà chính mình cũng quên bẵng. Ðời sống quá vội?

Không phải! Tôi tự nhũ còn gì để mình phải vội vã nữa đâu? Cuối cùng tất cả mọi điều sẽ an ổn. Sự an ổn không phải nhờ vào một phép mầu, mà vì tuổi đời, ai cũng già, và mệt. Ðến một lúc dù muốn dù không, đành phải buông. Rồi mỗi người chọn cho mình một cách buông từ từ hay vội vã. Tôi chọn cách để cho mọi việc buông, tự nó.

2.
Năm nào, tôi viết một đoản văn đề tựa “Tháng Bảy, mùa chôm chôm chín,” tùy bút đến nay đã thất lạc, nhưng trong đó nhắc lại một kỷ niệm chẳng thể nào quên. Cho đến tận bây giờ mỗi dịp sinh nhật, lại day dứt, nhớ.

Hồi đó Bố và cậu Hai đi tù cải tạo, Mẹ ở nhà đi buôn phụ Bà Ngoại nuôi các em nhỏ và các con. Thuở đó nhà thiếu miếng ăn, nhưng miếng bổ nếu có thì dành hết cho Ông Ngoại nằm liệt. Cơm bới ra cho Ngoại rồi, hột thừa còn vương lấm tấm trên vành soong, hai anh em tôi ngồi mót cho đỡ cơn thèm hương lúa gạo.

Thuở ấy, Mẹ đi buôn cách tuần hay bữa lại về. Một hôm Mẹ hỏi: “Sinh nhật, con thích cái gì?”

Năm đó, mùa đói, nhưng buộc miệng: “con thèm ăn chôm chôm.”

Rồi Mẹ đã mua cho tôi hai ký chôm chôm bằng số tiền trần ai mang về có thể nuôi cả gia đình hằng tháng. Nhưng phải mất nhiều năm sau, lớn hơn, tôi mới hiểu ra…

2.
Từ đó đến nay, có dịp nào ai bày lên bàn đĩa chôm chôm, tôi ít khi đụng tay tới nữa.

“Tháng Bảy, mùa chôm chôm chín.” Nhưng chẳng bao giờ còn thứ quả nào chín ngọt tựa lòng Mẹ năm xưa.

15 tháng Bảy, 2014
UYÊN NGUYÊN



Chuyên mục:Độc thoại

Thẻ:

11 replies

  1. tôi chọn cách để cho mọi việc buông , tự nó…
    ( nếu có thể.)

    Thích

  2. Buông, tự nó. Vậy mình có cần “đợi” “nó” tự “chín” rồi tự “rụng” không hả anh U.N?

    Thích

  3. cảm động quá. làm em nhớ lại lúc em hồi nhỏ cũng ngây thơ vô số tội như vậy. Cho em chia sẻ với nha 🙂 Lúc đó nhà em nghèo, má dẫn em lên nhà ngoại được ngoại cho chút tiền hay sao đó, má ghé tiệm bánh vì em đòi ăn cũng lâu rồi. Hồi đó em mê ăn bánh bông lan lắm. Việt Nam cách đây cỡ mười mấy năm, khi em khoảng 10 tuổi, hay bán bánh khúc cây theo từng lát, mỗi lát khoảng 1,000 VND. Má đậu xe ở lề đường, cho em tự vô mua. Em ấp ớ thế nào không biết (chắc vì chưa vào một tiệm bánh lớn bao giờ), nên chỉ vào một ổ bánh khúc cây, nói muốn mua một lát bánh. Họ không hiểu ý, tưởng em mua cả ổ nên cắt cái ổ bánh ra thành mười mấy lát cho em rồi tính tiền. Giá một ổ là mười mấy ngàn. Em chỉ có 1,000 nên trở ra nói má sự tình. Không biết má nghĩ sao, má vô trả tiền mua cả ổ bánh. Má nói “thôi kệ, không sao, lâu lâu ăn một bữa.” Em không khờ như anh 😛 nên không cần đến mấy năm sau mới hiểu ra. Tôi đó em ăn bánh bông lan mà nước mắt chảy hai hàng. 🙂 Có những điều mà chỉ có con nhà nghèo mới hiểu, anh heng. ^_^

    Thích

    • Hahahaha, thiệt cảm động! Cám ơn TA kể cho anh nghe chuyện nhà nghèo. Dầu sao thì đến tận bây giờ, thỉnh thoảng anh vẫn phải chạy về nhà, “vật vã” xin mẹ tiền uống cà-phê. Miệng thì lầu bầu “con cái lớn chẳng lo được cho Mẹ, còn xin tiền…:” 🙂 Nhưng làm vậy, Mẹ lại vui!:-)

      Thích

  4. Ngày xưa, xa lắm , lâu rồi…nhà hàng xóm có Lễ Giỗ Tổ Tiên, nhìn nhỏ bạn hàng xóm ăn nắm xôi vò và cục chả lụa to đùng, mình chỉ biết nhìn thèm thôi. Mẹ nhìn và biết con của Mẹ ” đói ăn , thèm …” . Mình nhìn ánh mắt Mẹ buồn và nhớ mãi đến bây giờ…nhắc lại muốn khóc thôi. Mẹ ơi ! bây giờ bên Mỹ có nhiều chả lụa, chả chiên, xôi vò, xôi khúc…Nhưng con luôn nhớ ánh mắt Mẹ buồn , ánh mắt của Mẹ ” chín ngọt lòng Mẹ năm xưa ” , nhớ mãi làm sao mà quên được UyênNguyen nhỉ.

    Thích

    • Chi Nha@ 🙂 Bây giờ, bạn bè nhiều lúc thắc mắc sao mình có những kiểu ăn lạ kỳ: bánh tránh (đa) nhúng sơ nước, chấm xì dầu ớt cay vắt tí chanh hay cháo trắng loãng với xì dầu cay…:-) Cái thời mà cả nước đói hay quê mình đói… những món ăn như vậy mà bây giờ ăn lại… thấy ngon chi lạ!:-)

      Thích

  5. Lúc đó gia đình tôi làm thợ tiện. Chủ yếu khách hàng đặt làm máy tuốt lúa để khi thu hoạch. Nhưng nông dân không có tiền mặt để trả cho ba tôi và họ năn nỉ cho họ trả bằng sản phẩm của họ: 2 trái dưa hấu thiệt to, đậu phụng non, đường đen bánh, đậu xanh, đậu đỏ… có nghĩa họ quy đổi sản phẩm nhà nông ra bằng số tiền phải trả. Má tôi đồng ý hết.
    Đi học về má tôi nói ăn dưa hấu con à thay cơm. Tôi ăn ngon lành, tôi còn nhớ vì chưa kịp thay quân tây, tôi phải mở khuy, kéo dây kéo xuống để ăn cho được nhiều. Tôi người đà nẵng, đưa hấu quảng nam ngọt lịm, đỏ au… to như cái thùng gánh nước.
    Bây giờ sống ở bỉ, mùa dưa tôi hay mua dưa hấu nhưng ở bỉ ít khi tôi mua được quả dưa ngon và ngọt như ngày đó, và tôi nhớ mạ tôi thiệt nhiều.
    Tôi viết và mắt tôi nhòa lệ….

    Thích

Gửi phản hồi cho thienan Hủy trả lời

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.