Uyên Nguyên: Quán* “Sân Hận”

_MG_0007.JPG

Hai người bạn gặp nhau, trong lúc trò chuyện, Anh Sân chợt thấy anh Hận cầm chiếc điện thoại rất tầm thường, bèn hỏi: “Fone gì sao trông rẻ tiền vậy?”

“Rẻ, lỡ bể không tiếc. Nhưng vấn đề không phải là vì tiếc.” Anh Hận trả lời.

Chợt nhìn kỹ lại, thấy mặt kiếng có nhiều đường nứt chằng chịt như sắp vỡ, anh Sân hỏi tới: “Sao lại bể?”

“Ðập”, chẳng giấu bạn, anh Hận trả lời ngay.

Anh Sân trố mắt, tới đây càng làm anh thắc mắc: “Sao lại đập?”

Cũng cách trả lời cụt lủn giữa hai người bạn thâm giao, anh Hận vừa cười vừa nói: “Giận”

“À!” Anh Sân gật gật gù gù, cũng miễn cưỡng cười theo bạn, mà có vẻ không cam lòng.

– Sao không thay fone, hoặc thay mặt kiếng đi?

– Thay làm gì, để đó khi nhìn là nhớ. Giận mấy cũng không đập nữa. Ðập thêm một lần nữa thì chắc chắn vỡ tan, không dùng được.

*

Trong đám bạn Phật tử của tôi, có nhiều người chế ngự sân hận bằng cách lần xâu chuỗi, hay thủ sẵn một viên sỏi trắng trong túi, mỗi khi nổi xung thiên thì lấy ra nắm trong bàn tay, hít sâu thở đầy.

Tôi, mỗi ngày cầm chiếc fone “cùi bắp”, mặt kiếng rạn nứt mà nhiều người lỡ khi nhìn thấy cứ hỏi duyên do. Với riêng mình, tôi vẫn soi vào mặt kiếng điện thoại đó như một phương tiện để phản quan tự kỷ.

Chốn Bụi, 11.6.2017
Uyên Nguyên

 

 


* Quán: 觀; S: vipaśyanā; P: vipassanā; Nghĩa là quán sát bằng trí huệ, minh sát; có thể hiểu hai cách, đó là: 1. Phương pháp tu tập quán sát song song với tu Chỉ và 2. Kết quả, mục đích, sự trực chứng Ba tính chất của vạn sự (s: trilakṣaṇa) là Vô thường, Vô ngã và Khổ. Trong Ðại thừa, quán cũng được xem là sự phân tích sự vật để tự trực nghiệm tính Không (s: śūnyatā). Kiến giải này giúp ngăn ngừa tham ái khởi sinh. Quán là một trong hai yếu tố giúp đạt Giác ngộ, yếu tố kia là Chỉ (s: śamatha).



Chuyên mục:Độc thoại, Độc thoại

Thẻ:

1 reply

  1. Chia sẻ với Sân Hận, mình gởi Tình Nam Bắc :

    Chuyện tình Nam Bắc (Phổ theo truyện Ngũ Bách Niên Tiền của tác giả Quan Vu Triển Nhi)

    Trong câu chuyện này có những địa danh, ngôn từ không thuần túy. Xin đọc phần chú thích dưới đây để dễ hiểu câu chuyện hơn.
    Chú thích: chặng đường đi xuống âm gian sau khi con người chết đi.
    Tương truyền, trong quá trình đi xuống âm gian(còn gọi là âm phủ) sau khi người ta chết đi thì quan ải đầu tiên là qua Quỷ Môn quan rồi, liền phải đi qua một con đường gọi là đường Hoàng Tuyền, hai bên đường nở rộ một loại hoa đẹp, chỉ thấy hoa nở không thấy lá xanh, người cõi Dương gian gọi là hoa Bỉ Ngạn (hoa của cõi bên kia). Con đường này cần phải đi rất lâu rất lâu, đến tận cuối con đường sẽ có một con sông nhỏ gọi là Vong Xuyên Hà. Trên sông có một chiếc cầu đá gọi là cầu Nại Hà, bờ đối diện bên kia của cây cầu có một gò đất gọi là Vọng Hương đài, bên cạnh Vọng Hương đài có một cái đình nhỏ gọi là đình Mạnh Bà. Ở đó có một người tên là Mạnh Bà trông chừng và đưa cho mỗi người qua đường một chén canh Mạnh Bà. Uống canh Mạnh Bà sẽ khiến người ta quên hết tất cả mọi chuyện. Bên bờ sông Vong Xuyên còn có một tảng đá, gọi là Tam Sinh thạch (đá ba đời), ghi chép lại đời trước, đời này và đời sau của mỗi một người. Đi qua cầu Nại Hà, đứng trên Vọng Hương đài nhìn nhân gian một lần cuối cùng, sau đó mới đi vào cõi Âm Tào Địa Phủ.

    Năm trăm năm trước… Bên cầu Nại Hà một gã thanh niên đứng lặng lẻ âm thầm chờ đợi … , chờ đợi … , phải chờ đợi một người mà hắn đã quên bẵng đi gương mặt. Gió cứ chầm chập, chầm chập thoãng qua cầu, đứng ở đó hắn trầm tư như cổ thụ. Đã không biết bao nhiêu vong hồn lướt ngang qua hắn, có những vong hồn dừng chân lại hỏi hắn chờ ai, đợi ai, người ấy đến tự phương nào ? Vẫn trầm tư, khó nghĩ, không lay động hắn trả lời: Tôi không nhớ rõ … Vong hồn nào cũng chỉ biết lắc đầu cười ngao ngán cho hắn, sao nông nổi, quá ngu ngơ dại khờ. Thậm chí lắm lúc Mạnh Bà còn véo hỏi: Anh còn muốn đợi chờ đến bao lâu nữa, hở anh ngốc kia ? Lắc đầu rồi lại lắc đầu, hắn nhìn bà trả lời vỏn vẹn: Tôi không biết …

    Vậy mà năm trăm năm trôi qua, bên cầu Nại Hà hắn vẫn đứng trông chờ đợi …
    Vậy mà năm trăm năm trôi qua, những vong hồn đã thường hỏi hắn: Ở đây anh chờ đợi ai ?
    Vậy mà năm trăm năm trôi qua, hắn đều trả lời: Tôi không nhớ rõ …

    Có một điều duy nhất mà hắn còn nhớ … Ấy là chiến tranh chết chóc khói lửa triền miên, cảnh điêu tàn và niềm khổ lụy đã buốt tận tim và đè nặng lên ngực hắn, nhưng cái khuôn mặt người kia thì vĩnh viễn hắn không tài nào nhớ ra được.

    Ngày nọ, có một thanh niên trên bàn tay đang vân vê một sợi dây, từ từ thong thả đi đến chổ hắn đứng. Như những vong hồn, gã thanh niên hỏi hắn: Ở đây anh chờ đợi ai ? Cười đau não ruột, hắn định lặp lại câu trả lời thì gã thanh niên đã cười nói tiếp: Anh đừng nói với tôi là anh không nhớ rõ … Chợt giật mình hắn lấy làm lạ : Làm sao anh biết được … ? Tôi đoán. Người thanh niên nọ nở nụ cười tươi nhìn hắn, nói với ánh mắt thiết tha.
    Hắn chú ý hơn đến sợi dây trên tay gã thanh niên, rồi tò mò thấy cổ gã thanh niên có vết siết vòng quanh cổ, hắn liền hỏi: Anh đã tự thắt cổ phải không ? Đúng vậy. Gã thanh niên thở dài nhưng không tỏ vẻ hối tiếc. Nhưng tại sao ? Hắn hỏi và cố tình chạm vào sợi dây trên tay gã thanh niên. Đã hơn hai mươi năm qua, mỗi ngày tôi đều mơ một giấc mộng như nhau. Thử hỏi anh, còn nổi thống khổ nào hơn thế nữa không ? Gã thanh niên nói mà trên môi luôn với nụ cười thân thiện. Nhẹ nhàng rờ rẫm sợi dây hắn chậm rãi hỏi: Mà trong giấc mơ anh đã mộng thấy gì ? Tôi thấy một vị tướng quân tự ra tay đâm chết một người đã dành cho chính hắn tình cãm chân thật sâu đậm nhất. Vị tướng quân cuối cùng đã thắt cổ tự vận. Gã thanh niên nói đến đây nhắm mắt lại, rồi mở mắt cương quyết: Vì vậy tôi đã chọn cho tôi con đường tự sát. Một chút suy tư, rồi bất chợt hắn hỏi gã thanh niên: Anh nghĩ, anh là vị tướng quân ấy sao ? Vậy, tại sao anh không đi tìm gặp lại người mà anh đã đâm chết ? Vì người kia, trước khi chết đã nói với vị tướng quân rằng: „Tôi sẽ chờ đợi tướng quân trên cầu Nại Hà“ Gã thanh niên nói xong bỗng nhìn hắn hỏi : Chẳng lẻ người bị đâm chết chính là anh ?
    Hắn thụt lùi một bước, nhìn ngắm gã thanh niên kỷ hơn … Nhưng gương mặt ấy hắn vẫn không hình ra được, quên lãng … đã chìm vào quên lãng rồi … hắn nói lớn: Không thể nào, không thể nào, tôi đã ở nơi này năm trăm năm rồi cơ mà …Gã thanh niên cười nhạt một tiếng, lấy sợi dây thắt lại một nút, rồi nói với hắn: Không sao cả, tôi rất hân hạnh đã biết anh. Nếu lần sau anh gặp lại tôi, xin lấy sợi dây này thắt thêm cho tôi một nút mới. Hắn nhận lấy sợi dây nhưng nghi ngờ hỏi: Tại sao tôi phải làm như vậy chứ ? Gã thanh niên lần này cười lớn giọng: Để tôi rõ đã từng quen biết anh. Hắn cũng bật cười.

    Năm trăm năm kể từ lúc này, trong trí nhớ của hắn, chưa người nào khác mà hắn có được cuộc nói chuyện thoải mái như vậy. Gã thanh niên đi về phía đầu cầu, sương mù vương vướng, mất dần …, mất dần thân ảnh. Hắn cũng nhắm hướng đầu cầu mà đi. Lúc này sương mù có vẻ dày đặc hơn. Mơ mơ, hắn nghe phảng phất đâu đâu tiếng cười ấm cúng của gã thanh niên nọ.

    Chừ đây xung quanh lại như xưa, chẵng một bóng người. Cầm sợi dây hắn đi xuống cầu Nại Hà, bỏ lại sợi dây trên bờ sông Vong Xuyên. Bên trái và bên phải bờ sông Vong Xuyên đã có hai mươi bốn sợi dây nằm tự lúc nào, trên mỗi sợi dây đều có một nút thắt đơn độc – Một nút thắt, có phải nghĩa – Chờ đợi một người …

    Gã thanh niên không còn nhớ nữa của năm trăm năm về trước. Phải, hắn đã quên mất, hắn là Thái Tử miền Nam, trong vườn Ngự Đào đã cắt máu uống rượu thề kết nghĩa anh em cùng gã mục đồng nước láng giềng miền Bắc.

    Gã thanh niên không còn nhớ nữa của năm trăm năm về trước. Hai nước láng giềng Bắc Nam đã trở nên thù địch, chinh chiến lên ngôi mà gã mục đồng kia lại chính là địch quốc tướng quân.

    Gã thanh niên không còn nhớ nữa của năm trăm năm về trước. Đại họa chiến tranh, sự phá hoại ghê gớm của khói lửa binh đao, trước mắt trên toàn lãnh thổ Bắc Nam và sau đó âm ỉ kéo dài trường kỷ trường kỳ, đi sâu vào lòng Đất Tổ Quốc Dân Tộc Việt Nam. Kẻ địch quốc tướng quân miền Bắc ấy, đã tàn sát ngàn vạn triệu dân Nam Bắc, đã vung kiếm đâm lút trái tim gã thanh niên này.

    Gã thanh niên không còn nhớ nữa của năm trăm năm về trước. Hắn nắm chặt hai tay lưỡi kiếm bén đâm xuyên lồng ngực, buốt lệ nghẹn ngào, hắn cố nói lời cuối cùng với vị tướng quân: Tôi sẽ chờ anh.

    Nhưng gã thanh niên đã vĩnh viễn không biết, năm trăm năm sau, duyên nghiệp đã xóa đi gương mặt sâu đậm rõ ràng nhất trong ký ức hắn, cái cơ hội thứ hai cho thâm tình huynh đệ Nam Bắc sẽ không bao giờ hiện hữu.

    Khả Quỳnh 8620171200 (Mạo muội sửa đổi ý và tình)

    Đã thích bởi 1 người

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.

%d người thích bài này: