Lư Châu: Sai Một Ly

Ảnh minh họa (Quang Vu)   Có vị tăng trẻ nọ Cất am tranh tu hành Cơm rau dưa đạm bạc Sớm tối rất tinh thành. Trong am tranh xuất hiện Một bầy chuột tinh khôn Hay cắn áo ngài rách Sau những buổi hoàng hôn… Cứ vài hôm phải vá… Vị tăng trẻ vốn nghèo Một thí chủ đề nghị Tặng thầy một con … Đọc tiếp Lư Châu: Sai Một Ly

Uyên Nguyên: Phận Người… Bất Ðắc Dĩ

Chiều vàng dịu nắng, những người bạn văn nghệ ngồi lại với nhau bên tách cà phê nóng không đủ sưởi ấm mùa Ðông xứ lạ. Lật từng trang sách còn mới mà hồn dạ lên men nỗi ngậm ngùi… “Người Sài Gòn bất đắc dĩ”, tựa sách đẩy mình về những ngày lao thân vào cõi mịt mùng lạnh cóng nghe tiếng gầm gừ … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Phận Người… Bất Ðắc Dĩ

T.H dịch: Bố Không Phải Là Thiên Thần Nhưng Luôn Khao Khát Trở Thành Một Con Người (Thư Charlie Chaplin gửi con gái.)

Charlie Chaplin (ảnh: internet) Thân thể con chỉ được che bằng một mảnh lụa. Vì nghệ thuật có thể xuất hiện thoát y trên sân khấu, nhưng phải trở về từ đó không những trong y phục mà còn sạch sẽ hơn.   “Con gái của bố! Bây giờ đang là đêm. Đêm Giáng Sinh. Các anh, chị của con đang ngủ. Mẹ con cũng … Đọc tiếp T.H dịch: Bố Không Phải Là Thiên Thần Nhưng Luôn Khao Khát Trở Thành Một Con Người (Thư Charlie Chaplin gửi con gái.)

Trần Trung Ðạo: Gầy Dựng Lại Những Gì Ðã Mất

Tám ngày ở Bắc California, tôi chụp ít nhất vài trăm bức ảnh ở nhiều nơi ghé lại và nhiều chặng đường đã qua. Trên chuyến bay đêm về lại Boston, không ngủ được, đem hình ảnh, cả từ máy Nikon lẫn Iphone, ra xem và tự hỏi, nếu phải chọn một hay vài bức ảnh mà mình thích nhất sẽ là những bức ảnh … Đọc tiếp Trần Trung Ðạo: Gầy Dựng Lại Những Gì Ðã Mất

Hoàng Ngọc-Tuấn: Món Quà Tuyệt Vời Cho Tôi

Hôm nay, với tư cách của một nghệ sĩ tình nguyện, tôi vác đàn guitar vào Trung Tâm Tạm Giam Di Dân ở Villawood để giúp vui cho những người tị nạn (bị tạm thời xem như là “di dân bất hợp pháp”) đang ở trong đó. Có những người đã bị tạm giam nhiều năm rồi mà vẫn chưa được xét duyệt xong để … Đọc tiếp Hoàng Ngọc-Tuấn: Món Quà Tuyệt Vời Cho Tôi

Uyên Nguyên: “Qua bến đời dâu bể/Thánh ca làm ráo lệ”*

Thời gian mới ra tờ báo Saigon Post, bác Mật Nghiêm Ðặng Nguyên Phả kéo tôi về làm việc trong tòa soạn. Thuở đó gặp Chú Huy Trâm và biết ký giả Nguyên Huy, là những cộng sự thường trực của bác Phả. Ngoài ra còn có một Chị thư ký nữa, sau ngày tờ báo đóng cửa, thỉnh thoảng vẫn gặp nhau trên phố … Đọc tiếp Uyên Nguyên: “Qua bến đời dâu bể/Thánh ca làm ráo lệ”*

Ðinh Quang Anh Thái: Nguyễn Tất Nhiên, chiếc quần mới và bữa thịt chó cuối năm cũ

Sài Gòn năm 1976, khu vực chung quanh bùng binh chợ Bến Thành là một trong những nơi tập trung đông đảo dân bán chợ trời. Người ta bán không thiếu thứ gì: hàng quán thức ăn, thuốc Tây, quần áo cũ, cá thịt ướp sẵn từng nồi, sách báo “đồi trụy”, “nhạc vàng”…và cả súng. Nguyễn Tất Nhiên thường leo xe lửa từ Biên … Đọc tiếp Ðinh Quang Anh Thái: Nguyễn Tất Nhiên, chiếc quần mới và bữa thịt chó cuối năm cũ

Ðinh Quang Anh Thái: Chiều cuối năm, thăm tác giả ‘Áo Mơ Phai’

Nguyễn Đình Toàn. (Hình: Đinh Quang Anh Thái) “Tình ca, những tiếng nói thiết tha và tuyệt vời nhất của một đời người bao giờ cũng bắt đầu từ một nơi chốn nào đó: một quê hương, một thành phố, nơi người ta đã yêu nhau. Tất cả mùa màng, thời tiết, hoa lá, cỏ cây của cái vùng đất thần tiên đó, kết hợp … Đọc tiếp Ðinh Quang Anh Thái: Chiều cuối năm, thăm tác giả ‘Áo Mơ Phai’