Uyên Nguyên: Hạnh-Phúc của Bố!

Cố trưởng niên Ðức Châu Vũ Ngọc Khuê đứng (trái) người ngồi kế là cố trưởng niên Tâm Huệ Cao Chánh Hựu. (tư liệu Hoa Ðàm)   Nhớ trưởng niên và đồng nghiệp Ðức Châu Vũ Ngọc Khuê, riêng thương về hai em Mỹ Hạnh và Hồng Phúc   Tôi về đây làm, chừng hai tháng sau thì Anh mất. Hồi đó, mỗi buổi sáng … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Hạnh-Phúc của Bố!

Nắng nghiêng vai buồn!

Xin nghiêng vai chia buồn! Chiều 13 tháng Giêng, 2013, phóng viên Thiên An gọi về tòa soạn, mình vội vã ra xe để chạy ngay đến hiện trường. Anh Quang cũng ùa theo vì muốn làm một clip phim thời sự. Buổi chiều, nắng nghiêng xuống vai của những người đang đứng quanh cùng nhau góp lời kinh cầu hồn, nghe buồn buồn. Ngọn đèn cầy le lói … Đọc tiếp Nắng nghiêng vai buồn!

Buồn ơi rau cải quê nhà!

Xem ảnh của Dân Huỳnh   Buồn ơi rau cải quê hương, Giấc ngủ giữa đường, mơ thấy tương lai!? Bẹ xanh tuổi bé còn xanh!? Ấu thơ cũng đành rong ruổi chợ xa. Buồn ơi rau cải quê nhà, Vườn rau nước mắt mẹ cha đầm đìa. 10 Tháng Giêng, 2012 UYÊN NGUYÊN Xem Bộ ảnh của nhiếp ảnh gia Dân Huỳnh Đọc tiếp Buồn ơi rau cải quê nhà!

Sống kêu oan mà chết cũng oan…

  Thi thoảng anh nhớ, vẫn gởi cho mình những bài thơ, kèm theo lúc nào cũng có một câu chúc lành. Cảm nhận khi mở email ra xem, trước là biết sức khỏe anh ổn định, và sức sáng tác vẫn căng đầy. Bài thơ ‘Ðứng giữa vừa hoa buổi sáng’ anh gởi, không quá đỗi vui mà cũng không thật bi thảm, nhưng giữa hai luồng … Đọc tiếp Sống kêu oan mà chết cũng oan…

Ðiều được gọi là thắng/thua(!?)

Chiến tranh, là âm bản của sự chết! Ngầm, điều được gọi là thắng/thua, trong bất kỳ cuộc tương tàn cốt nhục anh em cùng chung một nấm đất quê hương, thì hệ quả cuối cùng như chính tác giả đã mượn câu thơ của Nguyễn Duy làm lời mở và đóng cho toàn bộ nội dung tác phẩm anh vừa cho ra đời, ‘Bên Thắng Cuộc’: Suy cho … Đọc tiếp Ðiều được gọi là thắng/thua(!?)

Người Việt chịu đau đến bao giờ!?

Chuyện tưởng cười, mà chẳng thể cười! Vài tháng trước, theo dõi sự kiện ‘Ðập thủy điện Sông Tranh 2,’ mình thấy đó chẳng phải là chuyện dễ ngó lơ. Song, ứng xử như thế nào của nhà nước hiện nay, vẫn là điều khó hiểu(?) Vài tháng trước, Nhật Báo Người Việt đã có loạt bài về sự cố này. Xét ra như Liêu … Đọc tiếp Người Việt chịu đau đến bao giờ!?

Chuyện rất thường và thương tâm: Tình Cha

Mục điểm văn ‘Chuyện rất thường và rất thương tâm’ vừa mở ra, ghé thăm đầu tiên và chia sẻ là nhà văn Bích Huyền.* Bạn đọc ít nhiều đã quen với chương trình văn học nghệ thuật mà cô phụ trách trên kênh VOA trước đây. Tâm tình Bích Huyền qua đó, như ngọn nguồn bao dung, lượn quanh cuộc đời, róc rách reo lại niềm … Đọc tiếp Chuyện rất thường và thương tâm: Tình Cha

Chuyện rất thường và rất thương tâm!

Lời thưa của Blog’s Uyên Nguyên: Sân chơi của Blog, hôm nay mở rộng thêm, ‘Chuyện rất thường’ sẽ là mục điểm văn của bạn hữu đây đó, ghi lại những mẩu chuyện ngắn dài ở buổi chợ đời, nơi đó thân phận con người nổi trôi bèo bọt. ‘Chuyện rất thường’ và rất thương tâm! Mỗi mẩu chuyện sẽ thay tác giả nói lên niềm mong ước. Mong đón … Đọc tiếp Chuyện rất thường và rất thương tâm!

Văn minh thế kỷ ơi! Cao ốc xây thêm, tình người sụp đổ(?)

  Tôi không biết, tác giả của tấm ảnh này, có chịu chung số phận như nhiếp ảnh gia Kevin Carter và, nỗi đau người xem có khác, giữa hai bức ảnh, những đứa bé chờ chết vì đói khát. Những đứa bé đã chết từ lâu giữa dòng người vô cảm. Nhưng khi đã vô cảm, sao mệnh danh ‘người!?’ Văn minh thế kỷ ơi Người chết giữa lòng người! Những … Đọc tiếp Văn minh thế kỷ ơi! Cao ốc xây thêm, tình người sụp đổ(?)

Ðất nước của những cơn giận*

Nhân đọc thơ của nhà thơ Nguyễn Tấn Cứ và, xem ảnh của anh Ngh. Crr 1. Ðọc bản tin của phóng viên Nguyễn Linh, nhật báo Người Việt, tôi biết sẽ có một buổi triển lãm nghệ thuật nhiếp ảnh mang chủ đề ‘Việt Nam 1969-1970,’ thời của chiến tranh! Song, như lời ông Michael Burr, một cựu chiến binh từng tham chiến tại Việt Nam và cũng … Đọc tiếp Ðất nước của những cơn giận*

Ngày tim đã reo mừng!

1. Chuyện văn nghệ, một lúc đạt đến ý thức xây dựng nhân sinh và, nghệ thuật, được khơi nguồn từ những rung động tình yêu trước sự sự buồn vui lay lắt kiếp người, thì đó là cống hiến! Ðem cuộc đời mình cống hiến cho nghệ thuật, để nghệ thuật từ đó cống hiến cho đời sống con người những giá trị nhân bản, … Đọc tiếp Ngày tim đã reo mừng!

Sứ giả quả đất

Thật lòng mỗi bận đi qua con phố này, tôi lại nhớ đến anh và những điều anh nói. Ngặt, những điều đó ít nhiều vẫn bị cho là hoang tưởng, bởi có thật những món nợ lớn hay nhỏ, chỉ được nhìn nhận là sự trả vay giữa con người với con người mà thôi, và tin có vô lượng kiếp. Một lần, ngồi … Đọc tiếp Sứ giả quả đất

Uyên Nguyên: Con lớn lên vô cùng bỡ ngỡ*

Con lớn lên vô cùng bỡ ngỡ trước những điều tư lự của cha ông (Vi Khuê – Bỡ Ngỡ) 1. Cũng dễ hiểu thôi, khi bà con mình dùng mọi hình thức phản kháng để truất hết những nỗi thống hận vì bóng ma chủ nghĩa cộng sản còn đeo ám tâm tư, xuyên qua mọi hành vi mà mỗi người đều có quyền … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Con lớn lên vô cùng bỡ ngỡ*

Ai gieo nên nỗi cơ cầu tuổi thơ?

 từ Diane Trần, mà thương tuổi thơ Việt Nam   Bạn ở quê nhà, nhân ngày ‘Thiếu Nhi Việt Nam‘ 1 tháng Sáu, mà gởi cho xem vài tấm ảnh. Ảnh theo bạn kể, chụp lâu rồi và một số khác sưu tập từ trên mạng. Nhìn ảnh, hiểu bụng dạ bạn đang xót xa! Còn mình ở đây vẫn ngồi chong đêm, hồn cũng chơi vơi đắm sâu trong … Đọc tiếp Ai gieo nên nỗi cơ cầu tuổi thơ?

Quê hương đau đáu nỗi đau nghìn trùng…!

Ghi nhận từ một chuyến từ thện, ‘Lương Y đến vùng cao’ của bạn Bamboo Nguyễn   Bạn kể, cụ cứ ngồi mãi ngoài nắng mà không chịu vào trong mát, dù giữa sân vẫn có nhiều khoảng mát để ngồi. Và bạn không biết làm sao, đành ra ngồi bên cạnh với cụ. Tấm hình là một kỷ niệm đẹp! Với mình, nó không chỉ đẹp … Đọc tiếp Quê hương đau đáu nỗi đau nghìn trùng…!

Trúng độc đắc!

Trúng độc đắc! Ở vào trường hợp này, nghĩa đen hay nghĩa bóng, tôi cho đều đúng cả. Buổi chiều, trước giờ xổ lô Mega Miliion với số tiền thưởng đạt mức kỷ lục nước Mỹ: $640 triệu, thì K. text để báo cho tôi biết tin một chiếc xe van vừa leo lên lề đường, rồi nhào thẳng vào quán ‘cà phê sân vườn’ … Đọc tiếp Trúng độc đắc!

Thuở, lòng người hoang dã

“Văn chương thi phú thời nay, nếu không nhắc đến nỗi đau của đất nước, dân tộc mình, thì còn gì để nói” – nhà thơ Viên Linh, chủ nhiệm/chủ bút Nguyệt San Khởi Hành, California, USA. 1. Bỗng dưng có một điều gì đó ngoay ngoáy, sâu trong đáy lòng, thôi thúc mình liên tưởng đến những sự kiện Việt Nam, từ xa xăm ngút ngàn trong … Đọc tiếp Thuở, lòng người hoang dã

Uyên Nguyên: Mê làm phóng viên, coi chừng!

Đọc bài mới của blog’s Ngọc Lan, cười trong bụng, câu chuyện nhắc mình một trường hợp tương tự ở lần ra field lấy tin cho báo đã lâu lắm, cũng vì mãi loay hoay chú tâm những ‘nhân vật – sự kiện,’ mà chẳng lưu tâm đến việc gì khác hơn. Bất chợt lúc nhìn thấy chiếc xe của mình bị nhấc bổng hai bánh … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Mê làm phóng viên, coi chừng!