Yêu tôi nào phải, cái tôi riêng…!?

Buổi sáng đọc lại thơ Ngô Tịnh Yên, “Lãng Mãn Năm 2000”   Từ “gánh thơ qua những chợ đời,” rồi gánh đời trên đôi vai mỏng, Ngô Tịnh Yên đi tiếp hành trình thơ Lãng Mạn Năm 2000. Cõi thơ một mình viết xuống, con chữ đau theo nỗi cách lìa, như những giọt nước mắt chẻ ra muôn nhánh sông, trôi về những tàn … Đọc tiếp Yêu tôi nào phải, cái tôi riêng…!?

Tuồng chưa diễn trọn đã thay vai người…

1. Người dựng lên những tấn tuồng ta làm con rối giữa muôn mắt nhìn từng ngày thấm nỗi điêu linh thấy nhân gian chỉ một vòng loanh quanh giáp lại một vòng chúng sanh tuồng chưa diễn trọn đã thay vai người hôm qua bạn khóc cười tôi hôm nay tôi chợt ngậm ngùi bạn ta. Cười đi em cho hả hê để sau … Đọc tiếp Tuồng chưa diễn trọn đã thay vai người…

Vào Thu cõi ngoài có lạnh!?

Sáng nay Chú Huy Phương ghé tòa soạn trao cho một tập thơ cũ (2009). Đọc ngang “Bài hành khóc con,” dừng lại lâu lắm, mới đọc tiếp Viết thay cho Chú…   1. Tháng Tám nước lên ở một phương và lửa tràn ở một phương. Gió căng đẩy hết những hạt bụi bay về một phương khác mắt không nhìn thấy, nhưng cay! Tháng … Đọc tiếp Vào Thu cõi ngoài có lạnh!?

ghê sợ hơn là thứ ứ đọng không chảy*

Lời dẫn: Mỗi lời ấy viết ra, không chỉ là thơ, làm thú tiêu dao với trời với đất. Mỗi lời ấy là tiếng thì thầm của đất Mẹ, nứt nẻ, chực ngày vỡ, òa. Oà lên tiếng cười lẫn tiếng khóc, mừng, tủi! Những dòng kênh oằn oại hình chữ S, đen đủi như bao phận người đen đủi. Tuổi thơ cùng những giấc … Đọc tiếp ghê sợ hơn là thứ ứ đọng không chảy*

Buồn ơi rau cải quê nhà!

Xem ảnh của Dân Huỳnh   Buồn ơi rau cải quê hương, Giấc ngủ giữa đường, mơ thấy tương lai!? Bẹ xanh tuổi bé còn xanh!? Ấu thơ cũng đành rong ruổi chợ xa. Buồn ơi rau cải quê nhà, Vườn rau nước mắt mẹ cha đầm đìa. 10 Tháng Giêng, 2012 UYÊN NGUYÊN Xem Bộ ảnh của nhiếp ảnh gia Dân Huỳnh Đọc tiếp Buồn ơi rau cải quê nhà!

Sống kêu oan mà chết cũng oan…

  Thi thoảng anh nhớ, vẫn gởi cho mình những bài thơ, kèm theo lúc nào cũng có một câu chúc lành. Cảm nhận khi mở email ra xem, trước là biết sức khỏe anh ổn định, và sức sáng tác vẫn căng đầy. Bài thơ ‘Ðứng giữa vừa hoa buổi sáng’ anh gởi, không quá đỗi vui mà cũng không thật bi thảm, nhưng giữa hai luồng … Đọc tiếp Sống kêu oan mà chết cũng oan…

Buồn gọi tên suốt con đường xa

Gởi theo em, một đoạn đường xa… Ðêm xanh chết non, tiếng ai hát dâng lên trời cao. Sầu rơi vực sâu, nhịp chìm theo mấy cung đàn lơi. Trăng thanh treo nghiêng, khung trời kia mây chùng gió Ðông, Xa nghe hồn trăng, trên cao kia thổn thức niềm riêng. Ðêm xanh chết non, buồn gọi tên suốt con đường xa. Sao rơi mắt em, long … Đọc tiếp Buồn gọi tên suốt con đường xa

Một đám bạn ta, chừ tan tác quá!

bạn về dự đám tang tôi tiễn người quá vãng cuộc tình hôm qua kinh nghe giữa cõi ta bà hằng hà sa số hồn ma hiện hình. tôi nằm ngay ngắn quan tài mừng nghe bạn vẫn rưng rưng lệ sầu ừ, một đám bạn ta tóc đang ngã màu đã từng khóc nhau một đời chưa hết, đủ nên khóc lần này nữa, … Đọc tiếp Một đám bạn ta, chừ tan tác quá!

Tôi ru tôi giấc triền miên, ngậm ngùi!

    Giỗ Chung, dỗ giấc ngoan ơi kỷ niệm trầm kha cơn đau lịch sử cười ai, khóc ai vàng thau phố người!? Giỗ Chung, dỗ giấc ngoan ơi người muôn năm cũ, hồn đâu bây giờ?* xưa sau chỉ một nụ cười thuở theo xuống phố làm người nhục vinh! Giỗ Chung, dỗ giấc ngoan ơi tôi ru tôi giấc triền miên ngậm … Đọc tiếp Tôi ru tôi giấc triền miên, ngậm ngùi!

Yêu em nên đã giấn liều khổ đau…

Tử sinh một cuộc giấn liều Chịu chơi gay cấn đến điều tan hoang (Bùi Giáng)    Bàng hoàng nhận lấy tình yêu em trao từ thuở giấn liều khổ đau ví lòng nay đã lạt phai ruột tằm ta vẫn tơ vò Tương Như*. 8, 2012 UYÊN NGUYÊN     * Tư Mã Tương Như (司馬相如/司马相如), tự Tràng Khanh (長卿/长卿) (179 TCN–117 TCN), người ở Thành Đô đời nhà Hán. Người rất … Đọc tiếp Yêu em nên đã giấn liều khổ đau…

Ðường về tan tác chim bay

  1. Trên trời bầy chim bay xé tan tác gió! Mặt trời im phắc nắng những luồng điện chạy dọc ngang chạm mạch nổ lắp bắp. Chiều đong đưa bảng viết tên đường số 1st, đầu kia con phố Bolsa, tòa Fú Lú Shòu chễm chệ. 2. Chiều về tan tác chim bay nơi con phố cũ đường number one kéo dài không ai dừng … Đọc tiếp Ðường về tan tác chim bay

Những Bà Mẹ ngã chết linh thiêng!

Có cái chết để ươm mầm sự Sống Có đau thương để thắp lửa mặt trời (Trụ Vũ)     Có ‘Bà Mẹ Quê’ đem thân giữ đất ê chề khỏa thân! Có bà ‘Mẹ đi tìm con’ hóa thân thành lửa kêu oan ngất trời! ‘Ðất nước tôi bốn ngàn năm ròng rã buồn vui’ những bà Mẹ ngã chết linh thiêng không xây cao tượng đài mà … Đọc tiếp Những Bà Mẹ ngã chết linh thiêng!

Quạnh quẽ hiên sau rầu rầu…

Ngẫu ngâm Quạnh quẽ hiên sau rầu rầu phố xá xanh lại mùa biển dâu: Chiến quốc – Xuân thu, Vị Ương cố sự “Diệc nhĩ thị thu trường!”* Vô khả, vô bất khả Thảo mộc vị tất vô tình Đãn nguyện vô sự thường tương kiến! 12/07/2012    * Một câu trong bài thơ của Hy Doãn, hiệu là Đạt Hiên Đọc tiếp Quạnh quẽ hiên sau rầu rầu…

Bão Rớt, im Tiếng Chim Vườn Cũ

Kính tiễn tác giả Sông Côn Mùa Lũ, Nhà văn Nguyễn Mộng Giác   Bão Rớt, im Tiếng Chim Vườn Cũ Biển Ðộng, Xuôi Dòng hận Tha Hương! Băng hết Mùa Lũ Sông Côn dòng sông khúc khuỷu nỗi buồn Văn Chương. 04/07/2012 Uyên Nguyên     * Những chữ in nghiêng là tựa một số tác phẩm của nhà văn Nguyễn Mộng Giác – Photo: Binh Hoang Đọc tiếp Bão Rớt, im Tiếng Chim Vườn Cũ

Bỗng hôm nay nhớ, ngày tuyết trắng nở

    1. Làm sao em hiểu nỗi buồn tôi đem tim thật thà, thương người tha thiết! và em có nghe trong tiếng nhịp nỗi gì thổn thức buổi chia xa? làm sao thấu hiểu đêm bây giờ kề bên chăn gối lặng như tờ đưa tay vuốt lại vùng ấm cúng chợt lạnh tràn theo, buốt sóng lưng. 2. Chiếc áo em treo … Đọc tiếp Bỗng hôm nay nhớ, ngày tuyết trắng nở