Thuở, lòng người hoang dã

“Văn chương thi phú thời nay, nếu không nhắc đến nỗi đau của đất nước, dân tộc mình, thì còn gì để nói” – nhà thơ Viên Linh, chủ nhiệm/chủ bút Nguyệt San Khởi Hành, California, USA. 1. Bỗng dưng có một điều gì đó ngoay ngoáy, sâu trong đáy lòng, thôi thúc mình liên tưởng đến những sự kiện Việt Nam, từ xa xăm ngút ngàn trong … Đọc tiếp Thuở, lòng người hoang dã

Ta về nhân gian, chỉ chợt khi…

Để giữ lại một đêm gần Xuân ở quán Chợt Nhớ với các anh Quân, Định, Kiện,và các bạn Huy, Hải, Dung, Yến   1. Ngồi đây chợt nhớ, chợt quên chợt thương, chợt ghét, chợt buồn, chợt vui chợt đi, đứng, ngồi chợt huyên thuyên nói, chợt thinh lặng nhìn chợt dang tay rộng, oải mình chợt vươn vai dậy giãy, đau chợt nghe … Đọc tiếp Ta về nhân gian, chỉ chợt khi…

Năm nay Mẹ không mừng Xuân!

Tháng 6, Mẹ từ Cali hối hả về quê, nhưng vẫn không kịp nhìn mặt Dì Lễ thêm lần nào nữa, trước giờ Dì nhắm mắt. Ngày đưa tang, Mẹ đứng cạnh kim quan của em, khóc rõ thành tiếng! Dì xuất gia trước năm 1975, nên kể từ dạo đó, Ông Ngoại căn dặn trong nhà không một ai được gọi bằng “Dì” nữa, mà phải giữ phép xưng bằng … Đọc tiếp Năm nay Mẹ không mừng Xuân!

Đi trên mây!

Cuộc rong chơi ngắn ngày, nhưng thú vị. Người ta quở: ‘sao cứ đi trên mây?’ Thì đây, ở tầm cao, im bóng loài người, trời đất rộng bao dung, mở ra một bờ cõi yên lành. Người quở: ‘sao cứ đi trên mây?’ Thì đây, ‘nhìn xuống’, không phải trong nhiều ý nghĩa, vẫn tốt hơn những lúc chỉ biết, ‘nhìn lên’ hoặc, ở tầm mình … Đọc tiếp Đi trên mây!

Có con chim xếp cánh về đậu

Ảnh tình cờ 23/12/2011: Mỗi chiều tan sở, lái xe ngang qua khúc đường này, nắng sầu chênh chếch tạt hình cây xõa bóng nghiêng trên mấy bờ tường bệch bạc. Trời mùa đông ngất tạnh khẳng khiu trơ cành, chỉ sót lại dăm tờ lá mục du dương với gió, và chiều nay có con chim xếp cánh về đậu! Đọc tiếp Có con chim xếp cánh về đậu

Uyên Nguyên | 2009: Chiều Cuối Năm và, Tiếng Khóc Hài Nhi

Âm bản | Ảnh: Uyên Nguyên   Nhớ anh Ngô Mạnh Thu và, Vũ Ngọc Khuê.   1. Những ngày cuối năm, công việc trong sở tất bật, có hôm vừa bước ra cửa là lúc những người phụ trách giao báo mỗi buổi sớm cho các cơ sở thương mại quanh vùng cũng vừa đến, họ bắt đầu công việc của ngày. Với mình … Đọc tiếp Uyên Nguyên | 2009: Chiều Cuối Năm và, Tiếng Khóc Hài Nhi

Đường đi phía trước ngắn, lùi hơn

Cho Nguyên Việt và Uyên Nguyên… Bố đã thấy được rồi đường đi phía trước ngắn, lùi hơn sau lưng còn lại mấy tuổi nhìn các con đắp đổi lớn thêm. Bố đã hiểu được rồi phút trùng phùng chắc gì vui!? cứ để con bước vào ngày mới đẹp, lạ trong muôn mắt người. Bố đã biết được rồi đất trời rất đỗi bao … Đọc tiếp Đường đi phía trước ngắn, lùi hơn

Thắp Xuân

1. Châm một ấm trà sen xứ Huế, giữa khuya ngồi lặng. Từ hôm dọn về đây, Mẹ gói theo cho mấy loại trà, mà không quên dặn loại trà này là ngon nhất. Cuộc sống trôi nổi từng khi, hôm nay bỗng thèm những giây phút tĩnh lặng, lại nhớ đến mấy gói trà cất lâu trong ngăn tủ, và nhớ cả mùi hương … Đọc tiếp Thắp Xuân

Như hạt chuông ngân…

Gởi Tư và Lữ… Những năm gần đây, tôi làm quen với dòng văn của Tư và mới hơn nữa, rất gần, là văn của Lữ. Cả hai tác giả có một sức hấp dẫn mạnh mẽ, từ đó tôi tìm đọc Tư và Lữ thường xuyên hơn.  Văn của Tư mộc mạc, gần gủi và điềm đạm, điềm đạm ngay cả khi Tư trách ai … Đọc tiếp Như hạt chuông ngân…

Có khốn nạn không chứ!?

Cho thằng bạn nối khố, Nguyễn Thanh Tâm   Chán chê!   1. Ngày mai nó đi xa, bỏ Cali này đến lập nghiệp ở một nơi khác, có nghĩa Cali đã không còn là miền đất lành để nó ở lại nên, nó nôn nóng bỏ đi từ lâu, thấy rõ!   Hôm đưa vợ chồng nó ra xe sau buổi tiệc chia tay ở … Đọc tiếp Có khốn nạn không chứ!?