1.
Một chút nhớ, vừa đủ, để thu xếp mọi công việc đến thăm các anh trước ngày lễ.
Buổi chiều đông giá, căn phòng vàng vọt ánh đèn đã quen thuộc tiếng nói cười cuối ngày. Anh Ngô Viết Xiêm lại quày vào bếp, bảo: ‘Triết tới mà không có gì nhâm nhi là không được!’ Dù cản mấy, anh vẫn cứ muốn làm. Anh Vương Từ ngồi cười hể hả, ‘Kệ!’
Ở một góc sofa, anh Minh ‘điếc’ mân mê chiếc notepad mới. Giữa trận tạc thù của anh em, anh không uống lấy một giọt bia, mà vẫn ngồi trọn với bạn cho hết cuộc. Bạn bè biết anh tai đã lãng, nghe khó, nhưng bằng cách nào đó, vẫn tâm giao được. Họa sĩ Ngọc Sum lờ đờ đôi mắt, nghe đâu uống từ khi chiều.
2.
Ðêm nghe mưa hắt nhẹ lên tàu lá chuối bên hiên, thấm vào giọng, nghe buồn buồn tiếng harmonica khúc Silent Night và những bản tình ca tiền chiến mùa Ðông. Mùa Ðông lạnh hơn, ngấm vào lòng, giọng Vương Từ buồn theo: ‘Anh Trương Thìn đã mất hôm qua!’ Rồi lật giữa quyển thơ viết thêm mấy chữ, nhắc đậm nghĩa xưa…
‘Tây Minh Tự,’ (Westminster) – Ðông giá 12, 2012
UYÊN NGUYÊN
* Bài ‘Trăng tự tử’ của nhà thơ Vương Từ tặng bạn Trương Thìn. Theo như anh kể, lúc Trương Thìn khoe tấm tranh thủy mạc vẽ trăng, thấy buồn quá, anh Từ đề nghị viết thêm bốn câu này:
Ơi nụ cười ai niêm hoa
nghìn thu phong kín biết đâu mà
trầm luân đáy nước trăng siêu thoát
sáng giữa đời thường nét mực pha.
(Trăng tự tử – Vương Từ)
Chuyên mục:Nhân vật, Sự kiện, Tổng Quát, Thân hữu, Tưởng niệm, Độc thoại
Người nhắm mắt kẻ mĩm cười
Tiếng kèn réo rắt giọt bia rơi
Bạn bè sum họp đêm năm cũ
Mưa lạnh ngồi quanh ánh đèn vàng
ThíchThích
UN xin cám ơn HH nhiều, đã họa thành thơ… một đêm trăng lặng…
ThíchThích