“Anh Nguyễn Ðình Toàn yếu hẳn, nhưng bịnh tình thì chưa biết là gì” – Anh Ðinh Quang Anh Thái vừa kể lại sau ngày hôm qua đến thăm anh Toàn tại nhà riêng.
Nghe nhạc Nguyễn Ðình Toàn thì mê rồi, nhưng được ngồi nói chuyện với Anh thì thú vị hơn nhiều, kể cả những lúc Anh hoàn toàn im lặng, tay mân mê chiếc lá úa, thả từng ngụm khói lững thững bay… Anh dí dỏm, hồn hậu, ân cần. Anh nhân từ nên dòng nhạc vì vậy, hiền hòa. Ngấm sâu một sức chịu đựng phi thường, rồi sau, độ lượng!
Nhìn tấm chân dung của Anh Toàn với bài thơ đề tặng anh Ðinh Quang Anh Thái hôm qua, có nghe ra điều gì ngậm ngùi, nhưng thật gần gũi với đời sống:
Ðã thấy ta gần với cái xa.
Ô hay đất đá nào rơi lở,
hay tự lòng ta lấp lối về”
26 tháng Tám, 2013
UYÊN NGUYÊN
Ðọc thêm:
Từ chìm sâu trong cõi thất lạc
Dòng thơ, nhạc Nguyễn Đình Toàn: Câu Kinh Sử Cho Tuổi Trẻ Việt Nam
Chuyên mục:Nhân vật, Sự kiện, Tác giả, tác phẩm, Tổng Quát, Độc thoại
Trả lời