“Miếng ăn là miếng tồi tàn”

Chiều muộn, đường Rạch Bùng Binh, cụ bà hương mặt về phía cầu Lê Văn Sĩ, sau cầu là đỉnh tháp chùa, phía sau, phía sau xa hơn nữa là gì? Cụ bà ngồi gần đám xe gắn máy hối hả, gần hơn là cái xe bán bánh xèo, gần hơn nữa là đống rác bám miệng cống, nhưng gần đến mức như là một … Đọc tiếp “Miếng ăn là miếng tồi tàn”

Sẽ thấy đại dương, vì tìm ra suối nguồn

Trong khi chấp bút giới thiệu nhà văn Bách Dương và tác phẩm của ông: “Người Trung Quốc xấu lậu,” Kim Chung Minh đã nêu ra mấy điểm thú vị, mà mình thích nhất, vì nó lôi cuốn mình đọc hết cuốn sách cùng một lúc, chậm rải, cẩn thận, và phấn khởi sau khi gấp sách lại: Học tập chủ nghĩa cộng sản, và những … Đọc tiếp Sẽ thấy đại dương, vì tìm ra suối nguồn

Thấm nhuần bản sắc văn hóa dân tộc

“Mở mang có trước sau, Ðâu riêng Trung Quốc có… May sinh ở nước Nam, Ðường hoàng thân áo mão, Chớ bảo ta chẳng Hoa, Việt Thường có kỳ lão” – Ngô Thời Nhậm Lại nhân vì việc xây dựng “Học Viện Khổng Tử” ở Việt Nam mà nói, sức đề kháng mọi luồng văn hóa ngoại lai (khi cần), tốt nhất tôi vẫn nghĩ là học hiểu … Đọc tiếp Thấm nhuần bản sắc văn hóa dân tộc

Thánh nhân thì ở cõi Người chứ không xa

  1. Thái độ chê bai hoặc là ca tụng, chống hay bênh vực thì mình cũng có thể hiểu được. Vì đó là hoàn cảnh chung của một đất nước sau cuộc nội chiến, và sau đó nữa, Khi cưỡng chiếm toàn miền nam, cái gọi là “mô hình Xã hội chủ nghĩa” chụp lên đời sống đất nước, cũng là lúc những bán … Đọc tiếp Thánh nhân thì ở cõi Người chứ không xa

Sao còn không mau, biết sợ?

  1. Hôm qua mình nằm mơ, thấy có người đi từ trên núi xuống, dẫn theo một đoàn người hơn vạn. Trong màn sương dày đặt huyền thoại, tiếng viên tướng quân rầu rầu: “Hãy thiêu đốt chúng tôi, rồi đem tro rải ra ngoài biển đảo Hoàng, Trường Sa; một chút rải lên những vùng đất mầu mỡ tài nguyên quốc gia Bauxite; và dành … Đọc tiếp Sao còn không mau, biết sợ?

Trăng soi thấy bóng, sợ mình…

Em ơi chiếc lá Bồ Ðề sẽ không sáng lên nếu trưa nay mặt trời không tỏ. Bụt thị hiện vào đời cũng mượn một nhân duyên. Duyên do gì anh làm con mãnh hổ của rừng ngày ngày trèo lên đỉnh nhìn trăng mà không gầm thét được nữa. Ánh trăng sáng soi bóng anh làm anh sợ chính mình… Em ạ duyên do gì trưa … Đọc tiếp Trăng soi thấy bóng, sợ mình…

Quay về tìm Phật trong nhà

Nhân giỗ anh Minh Tín Ðỗ Văn Phố, viết cho các em Khoa, Quỳnh và Luận 1. Ðầu óc mình đã bắt đầu hay quên, nhưng mỗi ngày thêm tuổi, mình tập quên bớt những điều không nên giữ lại. Duy điều gì vẫn làm mình nhớ đến Anh hoài – huynh trưởng Minh Tín Ðỗ Văn Phố – một nhân cách lớn của người Anh trong phong trào Gia … Đọc tiếp Quay về tìm Phật trong nhà

Những bài lịch sử “không văn bản”

Tác phẩm Phận Người Vận Nước của nhà văn quân đội Phan Nhật Nam, Sống tái bản, 2013 tại Hoa Kỳ “Lịch sử có nhiều điều không có văn bản” – Huy Ðức, Bên Thắng Cuộc, chương “Giải Phóng” Hôm qua các bạn bên Nhà Xuất Bản Sống tặng cho hai tác phẩm mới của nhà văn Phan Nhật Nam, đọc suốt một buổi tối. Sáng ra, nghe tin … Đọc tiếp Những bài lịch sử “không văn bản”

Vượt trên thân phận của mỗi cá nhân

Leadership is solving problems. The day soldiers stop bringing you their problems is the day you have stopped leading them. They have either lost confidence that you can help or concluded you do not care. Either case is a failure of leadership – Colin Powell   1. Mình với Bảo đi xa nên về muộn. Chú Quan gọi phone bảo thôi, đừng đến. Chú kể qua … Đọc tiếp Vượt trên thân phận của mỗi cá nhân