“Miếng ăn là miếng tồi tàn”

1239034_3329691738807_1296518424_nChiều muộn, đường Rạch Bùng Binh, cụ bà hương mặt về phía cầu Lê Văn Sĩ, sau cầu là đỉnh tháp chùa, phía sau, phía sau xa hơn nữa là gì?

Cụ bà ngồi gần đám xe gắn máy hối hả, gần hơn là cái xe bán bánh xèo, gần hơn nữa là đống rác bám miệng cống, nhưng gần đến mức như là một với bà là: Gió!

Vỉa hè chông chênh, mấy cái ghế nhựa nhỏ kết thành chiếc thuyền. Cụ bà ngồi duỗi chân thoải mái trên chiếc thuyền sặc sỡ sắc màu trẻ thơ.

Thuyền đưa cụ bà trôi trên sông gió, thuyền hướng tuổi về chiều của bà ra biển gió. Nhịp thời gian nhân hậu của bà là máy chèo, ký ức vui-buồn của bà là cánh buồm.

Thắc mắc chi chuyện đi chơi cùng gió bao giờ mới về. Đi chơi cùng gió, chỉ trẻ con và người già mới đến được nơi chốn mênh mông thơ ngây! – TRẦN TIẾN DŨNG

 

1.
Những vệt sáng chóa lòa như tia laser trổ xuyên vùng sa mạc hoang vu của tâm hồn. Cụ già treo khuôn mặt tuổi thơ ngồi thẩn, rơi tõm giữa khối âm thanh nặng chịch đang hút hết mọi vật vào trong cỗ máy thếp đỏ khổng lồ rồi nghiền nát ra. Thành đô như một dòng sông đang bịnh nặng, vàng vọt, ọc ra toàn những bã sau khi nuôi lớn những cung đền dựng lên che khuất ánh sáng mặt trời. Bây giờ chỉ có thể hứng gió mới biết đã bao mùa Sài gòn chưa thay nổi lớp da non trên vết cắt sâu ngày xưa.

2.
Chiều muộn, cụ bà ngồi giữa gió. Gió thổi phai màu tóc nguyên sinh. Nhìn ra hướng đỉnh tháp chùa vòng vọng tiếng kinh rù rì, chậm chạp so với những con rận xe nhột nhạt bò qua tuổi thơ treo trên khuôn mặt cằn cỗi, hai bàn chân cụ không buồn bám mặt đất, quầy hàng rong cũng không thể làm chỗ tựa được nữa, khiến mình liên tưởng tô hủ tiếu vừa bị người ta hất văng, mùi hành xông lên lợm như mùi máu tanh phun từ miệng người, và từ đầu ngòi bút của những gã nhà báo thất đức

3.
Cốc… cốc…. cốc…, tiếng gõ của hai thanh tre chạm vào nhau lanh lảnh vang lên trong những con hẻm tối đen nhưng không đủ làm cho người đô thị bừng tỉnh(?) Và khi tham vọng của kẻ quyền lợi mỗi ngày còn chồng lên những cơn đói của người dân nghèo, ta mới thấy rõ đâu là:

“Miếng ăn là miếng tồi tàn!”

29 tháng Mười, 2013
UYÊN NGUYÊN

 

Hình: Trần Tiến Dũng



Chuyên mục:Độc thoại

Thẻ:, ,

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.

%d người thích bài này: