Trên đoạn đường xa ngái…

Hình minh họa Giang Ðông Du 1. Tôi dọn đến đây đúng một tháng, xa thị tứ Little Sài Gòn tính bằng đồng hồ thành hai mươi lăm phút lái xe. Mỗi ngày đi làm và trở về nhà phải đi ngang hai địa điểm khá “nổi tiếng.” Ðó là bệnh viện UCI và nhà tù Quận Cam, Theo Lacy Facility. Lần nào cũng vậy, nhất là … Đọc tiếp Trên đoạn đường xa ngái…

Thờ khúc củi khô

離相離名如不稟 Li tướng li danh như bất bẩm Lìa tướng lìa danh như chẳng nhận Thiền Tổ Lâm Tế   Thời loạn, giặc giã vây hãm biên cương, dân tình hoang man đói nghèo. Khắp nơi chùa thay phiên dựng to và đúc tượng lớn cho bá tánh ngày đêm cầu quốc thái, dân an. Một hôm, Ðệ tử chẳng quản nhọc, trèo qua mấy ngọn núi lớn, … Đọc tiếp Thờ khúc củi khô

Loạn mà biết loạn, tất được an…

1. Thời loạn. Một hôm Sư đang cuốc đất, trồng khoai. Chú tiểu hớt hãi chạy tới: – Bạch sư phụ, chùa có loạn! Sư mỉm cười: – Chùa loạn hay mấy thầy loạn? Chú tiểu gải đầu… 2. Giữa trưa đứng nắng, Sư lui về liêu phòng, đệ tử có hơn trăm vị đứng sẵn ở cửa, cung kính: – Bạch sư phụ, nay … Đọc tiếp Loạn mà biết loạn, tất được an…

Bậc thầy của chúng sinh

Viết cho chú tiểu Nguyên Túc   Hai giờ sáng, Sư không ngủ được. Sai thị giả là chú tiểu đi thỉnh hai vị đại đệ tử sang liêu phòng bàn phật sự. Ðệ tử tức tốc đi liền. Ðến nơi thấy Sư đang đun ấm nước pha trà. Ðệ tử nhân đó hỏi: – Sao Sư không sai thị giả làm? Sư chẳng nói … Đọc tiếp Bậc thầy của chúng sinh

“Nghĩa tận” ngay bây giờ

1. Cảm nhận đầu tiên khi cầm quyển sách trên tay là, nhớ! Nhớ nụ cười và nhớ cả nước mắt. Tôi gặp Anh Vũ Ánh nhiều lần ở những dịp hội họp, nhưng ấn tượng nhất là lần bắt gặp Anh ngồi lặng lẽ trong đám tang của người anh rể. Tôi trộm nghĩ anh khóc không chỉ vì thương cho người đã khuất, mà … Đọc tiếp “Nghĩa tận” ngay bây giờ

Thua vì thằng bán độ đội nhà!

Hình minh hoạ: Giang Du Ðông   Dzô! Tiếng hò kéo dài một chập. Có khi tùy theo tình huống trận đấu mà hò reo phấn khởi lẫn thở dài ê chề. Nghe cũng vui tai! Gần 1 giờ sáng, bãi đậu xe nơi tôi làm việc trở thành một cái sân banh, một đám thanh niên bày trận thi đấu, vờn nhau, thở hùn … Đọc tiếp Thua vì thằng bán độ đội nhà!

Hướng Giải Thoát

viết cho “chú tiểu” Nguyên Túc   1. Sư lặng lẽ về núi, vui với cảnh rừng. Một hôm đệ tử tìm lên, vấn đạo: – Bạch Sư, làm sao để bước vào cửa Không? Sư vắt võng nằm ngang cửa thiền thất, nói: – Ngươi bước qua đầu ta là vào được. Ðệ tử hoảng kinh, sụp lạy. Sư nhân đó mà tịch. 2. Ðời sau … Đọc tiếp Hướng Giải Thoát

Mùa Sen và bùn…

Một trong những bức ảnh nghệ thuật của nhiếp ảnh gia Huỳnh Ngọc Dân chụp sen, yếm và thiếu nữ, tôi rất thích tấm ảnh trên. Hôm nay nhân đọc “Văn Hóa Sen” của bạn Trà My trên facebook, có đoạn: “Việc đi chụp ảnh sen là một nét văn hóa đẹp của người Hà Nội giờ đang bị một số kẻ tâm thần làm nó méo mó … Đọc tiếp Mùa Sen và bùn…

Dọn nhà, nhọc lòng!

1. Dọn nhà, không khổ vì khuâng vác và di chuyển đồ nặng, mà khổ vì phải quyết định bỏ đi nhiều thứ. Kể cả những thứ còn tốt, có thể dùng được. Nhưng dù muốn hay không, rất nhiều món sở hữu không thể giữ lại. Duy có một điều mình chẳng đành để mất, là những kỷ vật của bạn bè. Không chỉ là … Đọc tiếp Dọn nhà, nhọc lòng!

Bằng hữu lay lắt cuối đời…

1. Cuối cùng cũng xong. Dọn nhà là một nỗi khổ. Chỗ ở bây giờ nằm khuất sau những phồn vinh náo nhiệt. Ðêm đêm đứng ở hàng hiên nhìn ra sân, ánh sáng trắng bệch từ ngọn đèn hắt xuống vừa đủ để mình thấy nửa chiếc ghế ngồi trống hoác. Cảm giác cô liêu, nhưng bù lại sự bình yên cuối ngày. Trong sân còn … Đọc tiếp Bằng hữu lay lắt cuối đời…