Những năm còn làm tổng thư ký BHD Quảng Ðức, hầu như tôi nhớ hết tên, pháp danh, chức vụ và cấp bậc của tất cả anh chị em trong miền, kể cả quý anh chị ở BHD trung ương. Thú thật bây giờ tôi đã quên nhiều, và hầu như muốn quên hết. Gặp nhau, chỉ muốn gọi nhau bằng Anh, bằng Chị, bằng Em. Sau bao nhiêu năm làm việc ở BHD rồi ngưng nghỉ, điều tôi nghiệm ra là trong Gia đình Phật tử không có gì quan trọng lắm! Ðiều chúng ta cần làm là đơn giản hóa, càng đơn giản hóa cho tới một lúc mình buông xả hết mọi sự việc khi nào không biết, thì lúc đó chúng ta đã làm đúng vai trò hướng dẫn trẻ. Tôi nói hướng dẫn chứ không dám lạm bàn hai chữ “giáo dục”. – “Giáo dục” là phạm trù chuyên môn.
Về dự lễ kỷ niệm 25 năm ngày thành lập Gia đình Phật tử Chánh Kiến, San Diego, tôi được gặp lại hầu hết những anh chị của hơn 25 năm về trước, bây giờ có vị đã quá già như bác gia trưởng Trí Nhân Việt Chí Nhân, 86 tuổi. Thất thập cổ lai hy như anh Tâm Đăng Nguyễn Văn Pháp chẳng hạn. Thời gian 25 năm để một em oanh vũ thuở đó trưởng thành. Song, hình thức và nội dung sinh hoạt của tổ chức Gia đình Phật tử Việt Nam hải ngoại có khác gì hơn không? với sức trẻ vươn tới, dễ lướt qua!
Dù sao chúng ta vẫn mang cái tâm phàm tục đi giữa cuộc đời, nhưng Tình Lam sau bao biến cố không bao giờ thay đổi, đó là điểm son. Hôm nay nghe anh Pháp thổ lộ: “Anh hạn chế lái xe buổi tối vì mắt đã kém, nhưng trên đó em với anh Quy tổ chức được một buổi họp mặt anh chị em, giá nào anh cũng lên”. Sau bao nhiêu thăng trầm, nhìn lại không phải chỉ mình anh Pháp nhận chân ra, mà tôi tin tất cả chúng ta đều đã thấy, bao lâu, anh chị em mình đã đẩy nhau chạy quanh trong cái vòng kim cô.
Anh Pháp nói thật đúng: “Bây giờ còn ôm nhau được, thì anh chị em hãy ôm nhau lại. Mai này mỗi người chỉ ôm được một cỗ quan tài.”
11/10/2015
Uyên Nguyên
Bộ ảnh mừng Chu niên 25 năm, Gia đình Phật tử Chánh Kiến, San Diego, California
(Hình: Quảng Pháp Trần Minh Triết)
Chuyên mục:Nhân vật - Sự kiện, Thân hữu
Trả lời