1.
Hôm nào anh cũng nhắn ra cho tôi, than đau! Vài hôm trước anh lại trở vô cấp cứu. Bệnh tình xấu hơn!
2.
Suỵt!
Tôi hơi cụt hứng một chút, nhưng biết mình sai. Sau mành cửa lưới, chị nói nhỏ vừa đủ nghe: “Ðừng ồn, để cho anh Quy ngủ. Ảnh khó ngủ lắm”.
Lúc nào mà anh ngủ được, chị mừng!
Chiều nay tôi gặp cả chị Thủy, em út của anh từ San Diego lên phụ chị chăm anh buổi sáng. Chị kéo tôi ngồi xuống sofa kể chuyện bịnh tình của anh, phần nào nghe được, cảm nhận đau theo!
Hôm trước anh nhắn đang nằm phòng số 20. Sáng nay nhắn lại cho anh không thấy trả lời, tôi lái xe xuống bệnh viện, mới biết anh về từ chiều hôm qua.
Ngồi ở phòng khách, tôi nghe vọng từ trong phòng tiếng thở mệt nhọc của anh, hòa trong tiếng Kinh phát ra từ chiếc máy CDs chị Thủy để ở đầu giường.
Tôi nhớ điều anh hay tâm sự, “Ngày xưa Mạ anh đọc Kinh, giọng Huế hay lắm!”
Cơn đau của anh nhờ vậy đã dịu đi nhiều trong tiếng Kinh như lời Mạ ru, chiều nay…
3.
Không phân biệt hệ phái áo lam nào, bốn năm trước hai anh em lái xe về thăm trại Tâm Minh, ngang bãi đất cháy, có cắm một ngọn cờ Phật Giáo, anh bảo tôi dừng lại chụp cho anh mấy tấm hình. Anh nói tình thương sẽ làm mát dịu lại cuộc đời cằn cỗi này.
Tôi không biết bao giờ thì Tình Lam xanh ngát lại. Nhưng hôm lên thăm anh ở bệnh viện, kể anh nghe buổi họp mặt ở chùa Trúc Lâm vừa qua, anh mừng… giữa cơn đau!
28/11/2015
Uyên Nguyên
(Quảng Pháp Trần Minh Triết)
- Huynh trưởng Cấp Tấn Gia Ðình Phật Tử Việt Nam tại Hoa Kỳ, Tâm Nghĩa Ngô Văn Quy – ảnh: Uyên Nguyên
Chuyên mục:Nhân vật, Sự kiện, Thân hữu, Độc thoại
Trả lời