Feature image: Trần Tiến Dũng
1.
Từ hai tuần nay, mình không có cảm xúc gì để viết bài mới cho blog. Vô cảm rồi chăng? Mình chợt thấy bất lực hoàn toàn trước những nỗi đau không thể chạm tới, để thoa dịu và chữa lành bằng bất cứ phương thuốc nào. Chỉ còn lại sự im lặng cô độc, như cách tỏ bày trong thơ Trần Tiến Dũng, ngong ngóng về phía đông mặt trời nhòa mắt, tiếng hát nào dâng lên từ đáy sông nuôi lớn cây bồ đề buông chùm rễ ngược, cột chặt vào thân, nhưng không giữ nỗi những chiếc lá rụng, rụng mãi bao niềm hy vọng.
2.
Từ phía sông thổi lên mùi cát biển, và từ phương đông mặt trời gió thổi về một lượng sông trào nước mắt. Sài gòn mở ra gom hết bốn cõi vào một bài thơ. Hạt mầm xanh tan trong đất chưa kịp lớn cùng giấc mơ đêm qua mưa trắng xóa những tòa nhà đô thị. Sài gòn bất động, chờ nghe lại tiếng hát của rừng và mang theo chút lửa từ trên đỉnh về, dẫu có muộn, vẫn hơn không!
5 tháng 6, 2013
UYÊN NGUYÊN
Tháng sáu, năm 2013, buổi chiều, những cơn mưa quay về với thân xác, tâm hồn Sài Gòn và khi được tắm gội trong mưa, phần im lìm của Sài Gòn mở ra.
Tôi tìm thấy tôi ở phần im lìm đó, và bạn cũng sẽ tìm thấy bạn khi tình trạng hiu quạnh dịu dàng hoặc thô bạo đặt để lên bạn toàn bộ sức nặng khao khát muốn được ngửa mặt hả họng uống thiết tha nguồn mưa ngày ấy.
Mong muốn có sự thay đổi để được như ngày ấy là chuyện ngớ ngẩn tột cùng, nhưng những khoảnh khắc đầu tiên của mọi cuộc đổi thay đều được dẫn dắt bởi con ngựa già yêu mê ký ức. Và ngày mai của mọi cuộc đổi thay, máu của con ngựa già ký ức không ngừng chảy làm nên không gian im lìm.
Bạn và tôi không phải và không từng mong muốn là người tình của đô thị im lìm nhưng với Sài Gòn im lìm, chúng ta mãi mãi là chàng trai trẻ khao khát xuyên thấu trái tim Sài Gòn để tìm cuộc đổi thay. Ngày mai, đây tiếng hát tự do!
Cây bồ đề cư xá
nơi đây
không hề leo
tôi đâu thấy rễ cây leoSau nhiều năm cây cũng tới nóc tường
nơi có thể nghe, nơi có thể chờ
tiếng hát từ phía đông.
Chờ nghe tiếng hát đó
cây vẫn dáng cây nonKhông tiếng hát nào từ phía đông
lá xanh bất động
vòi nước khoá suốt ngần đó năm
bảng hiệu cũ và xác chiếc xích lô
chi chít rễ cây như gương mặt lạnhNhững chiếc lá vàng gió đưa trở lại
như người thân của cây
như tình nhân mới của bức tường.Không cả tiếng hát từ mình
Bao nhiêu cơn mưa trở về
và mừng hụt
cứ mừng hụt hoài
mưa níu lá, lá vẫn rơi…Không tiếng hát
chẳng giọng thì thầm
cây vẫn trong dáng cây non
vượt qua nỗi cô đơn
cây nhú khỏi nóc tườngKhông có tiếng hát nào
Buông xuống từng chùm rễ
cây bồ đề tự cột mình
như một người chống chế độ độc tài trở lại nhà tù
tiếng hát từ phía đông không thể tới
Trần Tiến Dũng
Tháng sáu, năm 2013, buổi chiều, những cơn mưa quay về với thân xác, tâm hồn Sài Gòn và khi được tắm gội trong mưa, phần im lìm của Sài Gòn mở ra.
Đừng bao giờ đánh mất hy vọng
“tiếng hát từ phía đông không thể tới”
nếu nhiều tiếng hát cùng cất lên
có thể vang thật xa
Rồi có một ngày như thế
sẽ đến
ThíchThích
“Tôi tìm thấy tôi ở phần im lìm đó…”
ThíchThích