Nguyễn Tấn Cứ: Văn Ngân Hoàng, Tiếng Ca Ðêm Không Mùa

vnhoang-2Ca sĩ Vân Ngân Hoàng (ảnh: Nguyễn Tấn Cứ)


nguyentancuSÀI GÒN (NV) –
Em có nhớ hai ‘mini show’ này, một ở Hội An và một ở Sài Gòn, khi mà Văn Ngân Hoàng tự giới thiệu mình như một giọng ca lạ trong đêm tối?

Khi mà những người khác đang phải hối hả tìm mọi cách để nổi tiếng như loài thiêu thân lao vào ánh sáng, thì Văn Ngân Hoàng đã chọn cách ngược lại, nhẹ nhàng điềm tĩnh và an nhiên phó thác đời mình cho số phận. Chính điều này đã làm nên một Ngân Hoàng không thể thiếu được trên những sân khấu ‘khó tính’ ở Đà Nẵng, Hội An hay Sài Gòn…

Như một lời hẹn ‘rằng xuân năm sau anh sẽ về.’ Rằng ‘cuộc đời này vẫn ngày rộng tháng dài.’ Rằng sẽ không có một lý do gì để anh không về lại nơi đó để được rong ruổi cùng em trên những chặng đường quê cũ, nơi mà em nói rằng, sẽ không thể nào rời xa nó dù chỉ một ngày.

Vì chỉ nơi đó em mới có thể cất lên tiếng hát cô liêu của mình. Vì nơi đó em mới hiểu được những nỗi buồn của mình. Nơi đó có niềm vui có những chờ đợi khi đêm về. Nơi đó đã cho em lớn lên với những đức tin không bao giờ thôi rực sáng.

Nơi đó có những con đường hàng quán đêm đêm. Không biết nó ‘có đáng sống’ hay không, nhưng chắc chắn một điều nơi đó sẽ không bao giờ là nơi em phải xoay lưng và hối tiếc, khi mà tiếng ca của em vẫn lồng lộng chảy dài trên dòng sông biếc lạnh.

vannganhoang-1

Tôi chưa bao giờ biết rằng em là cô nhỏ hay hát và cũng không hề biết rằng em hát cũng rất hay và cũng thiệt là tệ khi tôi cũng không hề quan tâm là em có phải là ca sĩ hay không. Tôi chỉ nghe em hát thì thầm trong gió khi em chở tôi đi ngược lên chùa Linh Ứng vào mùa xuân năm nào.

Tiếng hát như mái tóc em quất ngược vào mặt tôi như làn gió mát. Và tôi cũng không bao giờ tin rằng có ngày tôi được nhấn nút ‘play’ để nghe giọng hát từ một đĩa CD có tên là Văn Ngân Hoàng.

Tôi không biết nó đã được hình thành từ lúc nào ngoài dòng tin nhắn ‘Em sẽ gởi cho anh một bản tặng để anh nghe thử xem nhá.’ Vậy mà gần một năm sau tôi mới nhận được cùng với những nỗi buồn không hương phấn nầy. Tôi nhận nó như một món quà mà đáng lẽ ra tôi phải biết đến nó từ lâu rồi. Khi mà em thường hay ném tôi đâu đó trong thành phố rồi ‘chạy đi’ với tiếng ca long lanh trong những tụ điểm ca nhạc lừng danh như Hoài Phố, Hội An và Memory – Thanh Trà … trên sông Hàn, Đà Nẵng, lộng gió.

Tôi không mong gì có mặt ở những nơi chốn mà em đã xem như thánh đường âm nhạc đó. Cũng không bao giờ có suy nghĩ rằng, sẽ không bao giờ được nghe em hát. Không phải là em đã hát thì thầm bên tai tôi suốt trên những con đường mùa xuân của xứ Quảng ngày nào đó sao.

Bây giờ thì tôi đang nghe nó đây, một mình trong mưa gió, ở một nơi rất xa Đà Nẵng. Ở một nơi mà em từng nói rằng ’em ước gì được quay trở lại.’ Và bây giờ thì em đang trở lại nơi đây, Đà Lạt, bằng chính tiếng ca đêm của mình.

Một giọng ca như sương mù, như mưa bắc và nhẹ như hơi thở. Một giọng hát ‘mộc’ nhưng không ‘thô’, đẹp như không thể nào hơn mộc hơn gỗ, xanh hơn cỏ… Và quan trọng là nó cho tôi một niềm tin rằng ‘con người ta có thể mất đi tất cả, nhưng kỷ niệm thì không bao giờ.’

Với tôi, em vẫn là ‘Tiếng hát đêm,’ bay lơ mơ trong những giấc ngủ buồn.’ Và tôi hi vọng rằng em sẽ vẫn còn đó với tiếng ca hoang mang chất ngất của mình trên những đoạn đường dài đau thương phía trước…

Nguyễn Tấn Cứ

Nguồn: Người Việt



Chuyên mục:Bài hay trên net.

Thẻ:,

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.

%d người thích bài này: