Hoàng Long: Người Dẫn Ðường

12628450_1252626234764111_1592460636529563406_o

Khi nhìn xung quanh không thấy ai có thể dạy cho anh được nữa, anh biết mình phải tự tìm đường nơi chính bản thân. Trước mặt bây giờ có thể là sương mù che vực thẳm, có thể một vùng trời bao la khoáng đạt hay một suối nguồn nước mát uyên nguyên. Anh không biết nữa. Chỉ chắc chắn đó là một vùng đất mới chưa từng ai đi ngang qua. Vô cùng thận trọng, anh đi từng bước. Dò dẫm trong vùng khai mở, âm thầm nương tựa vào mình. Anh vứt la bàn xuống đất, quẳng đi hành trang kiến thức mang theo cho nhẹ gánh vì từ bây giờ trở đi la bàn và kiến thức đã học không thể áp dụng cho một vùng khí quyển khác hoàn toàn. Con đường thăm thẳm. Nhưng anh tin mình sẽ đi được xa đến tận cùng có thể. Không đếm được bao nhiêu thời gian đã trôi qua cho mỗi bước đi. Thời gian không có nghĩa gì cả. Một năm, hai năm, mười năm, hai mươi năm, thậm chí phải mất đến năm mươi năm cho một thành tựu đột phá mới lạ. Anh kiên nhẫn âm thầm chờ đến ngày đó. Khi trái cây chín muồi hoàn toàn để rụng xuống đất, khi những dấu chân anh khai phá thành một con đường dài mà người đi sau phải bàng hoàng thừa nhận, khi anh có thể hoàn toàn rút lui vào bóng tối sâu thẳm ẩn dật, vui với sự tịch lặng sau khi để lại một cho đời một di sản giá trị. Tất cả đều tùy thuộc vào từng bước chân của anh bây giờ. Anh cảm thấy như giờ đây con đường sáng tạo mới chỉ bắt đầu, anh mới chập chững đi từ khởi điểm. Tất nhiên nó khác hoàn toàn với thuở xa xưa bé bỏng tập đi vào đời. Khi đó anh còn ngây thơ khờ dại nên phải cần kiến thức, cần la bàn chỉ đường của bao nhiêu kinh nghiệm tiền nhân để có thể sống sót qua trùng vây tên bay đạn lạc của thói đời thay trắng đổi đen. Nhưng anh đã đi qua hết, đã chạm đến giới hạn cuối cùng mà la bàn kinh nghiệm có thể chỉ lối cho anh. Giờ anh chỉ có thể tin vào chính mình với nỗ lực âm thầm không ngừng nghỉ, với khát vọng vươn lên chiều kích cao nhất toàn vẹn của hiện hữu cuộc đời này. Sự mệt mỏi rã rời của việc lần tìm đường đi lại làm cho anh có một sự thanh thản mãn nguyện riêng. Anh biết việc mình làm sẽ có ích không chỉ cho riêng mình mà còn cho bao nhiêu con người thế hệ tiếp nối và vượt qua. Bằng cách khai mở con đường chưa ai biết, anh đưa mình đi xa hơn và làm ra thêm một cái la bàn mới, thích hợp cho những kinh nghiệm mới, vượt qua phần nào giới hạn cũ để rồi cuối cùng có thể trao lại cho người sau. Đó luôn là sứ mệnh của người dẫn đường. Anh đi xa và giúp người khác đi được xa hơn vào vùng đất mới vô tận của hiện hữu. Và luôn có người tiếp nối để vươn xa hơn. Con sóng sinh động liên tục không ngừng dâng lên hạ xuống, sinh thành và tiêu tan để nhắc nhở rằng chúng ta đều là nước trong đại dương sự sống thăm thẳm vĩnh hằng.

Sài Gòn, ngày 1/11/2016

Hoàng Long



Chuyên mục:Bài hay trên net.

Thẻ:

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.

%d người thích bài này: