Hôm tuần rồi Bố ở xa về, có dịp ngồi với Bố và cậu em Út. Bố đem cho cái tượng người đàn bà ngồi thiền, mình chợt nhớ Mẹ!
Lâu lắm, anh em mới gặp nhau, trông cậu Út giờ cao và đẹp trai như anh hai. Trong nhà mỗi mình mình bị lùn, và xấu. Ngồi một buổi, nhìn cậu Út mà thầm cười, nhớ câu Mẹ hay đùa dưới mái xum vầy xưa bên đồi Phật trắng. Hồi nẫm, lượm mình từ thùng rác vào nuôi.
Mình khó nuôi, khó dạy từ nhỏ, nhiều bận ăn đòn té lửa mà chẳng chịu chừa. Rồi tháng năm có lẽ như là, mình xa nhà miên miết. Nên một lần Mẹ trách(yêu), có bao giờ Mẹ thấy mặt con, giờ chỉ tìm đọc con trên facebook, để mường tượng con sống ra sao?
Lời Mẹ an ủi mình, hay an ủi Mẹ!? Cả đời, Mẹ đi tìm con, không chỉ “trên đồi lan trắng…”, mà khắp vũ trụ càn khôn, không ở đâu mà không thấy bóng Mẹ hiền.
Happy Mother’s Day, 2017
Uyên Nguyên
Trả lời