Tuấn Khanh (3, 2018)
Khanh ốm nhiều so với những lần gặp nhau trước đây. À không, Khanh tiều tụy hẳn! Ðôi mắt mệt mỏi như thiếu ngủ nhiều ngày. Lâu rồi, anh Mạnh Kim, một người bạn rất thân của Khanh kể, có những lúc kéo dài hàng tuần, Khanh trùm mền nằm ru rú ở nhà, một mình. Lúc đó tôi mường tượng có một Tuấn Khanh rất khác, không liếng thoắn, không tếu táo như thường lúc ngồi với bạn bè. Khanh buồn một mình, rã rượi, ôm nén cơn đau, dù nỗi đau là của chung dân tộc này kia mà. Lúc đó tôi mường tượng Khanh của đời riêng, không phải là một nhạc sĩ với những ca khúc có nhiều người ưa chuộng, cũng không phải hiển danh là một blogger viết hay nhất thời nay mà nhiều người ca tụng. Mà thời nay là thời gì!? Thân phận Khanh bình thường trong một thân xác máu xương như bao người, nhưng lại hiếm hoi, cô độc giữa một xã hội thất tán khi Khanh cất tiếng gọi khan tình đồng bào. Có khi là Khanh viết, có khi là Khanh hát, mà đâu đó trong ngòi bút của Khanh đẫm nước mắt, tiếng hát Khanh nghe ra là tiếng khóc, hóa thành âm hưởng buồn quê hương…
Chuyên mục:Tác giả - Tác phẩm, Tác giả, tác phẩm
Trả lời