





Con người ta sống thì khó, chứ chết sao dễ quá! Riêng Anh chọn sống cô độc, rồi chết cũng cô độc. Cheo leo giữa sự sống và chết, niềm cô độc có khi khiến ta nhiều lúc tưởng mình đã chết lâu rồi, từ dạo ta im lặng quay lưng với mọi thứ phù phiếm kinh động…
Phòng khách chật, tối tăm và nóng bức. Anh ngồi ngược đèn, màu vàng ửng sáng sau lưng trông như một đạo sư. Đình Nguyên pha trà quý mời bạn. Tôi ngồi nghe hai anh kể chuyện một lát rồi xin phép đi trước. Trong lòng từng nghĩ có lúc sẽ quay lại để hỏi anh thêm về những chiếc đàn dân tộc tự chế…
Ngày trở lại như phiến đàn đứt dây, phát ra âm tiết dị thường!
R.I.P
29 tháng Mười Hai, 2020
Uyên Nguyên
Uyên Nguyên
Chuyên mục:Tưởng niệm
Trả lời