Minh Triết: Mộ Biển, Câu Thơ Làm Dấu Chỗ Người Nằm…

Có người viết để được sống. Viên Linh viết để sống sót. Và sống mãi, theo kiểu nghiêng đầu uống một giọt mưa ngược chiều lịch sử. Nửa thế kỷ trôi qua như một cơn gió rát mặt – người Việt lưu vong đứng lặng trước gương mặt mình giữa California. Gió thổi, cát bay, Viên Linh đã đi – nhưng lời ông để lại … Đọc tiếp Minh Triết: Mộ Biển, Câu Thơ Làm Dấu Chỗ Người Nằm…

Uyên Nguyên: Nửa Thế Kỷ Một Vết Hằn…

(Nhân đọc lại ‘Chiến tranh, tình yêu, hoài niệm và truyện ngắn Võ Hồng’ của thầy Tuệ Sỹ)   Cuộc chiến nào rồi cũng đến hồi kết thúc, nhưng lòng người vẫn như cánh chim lạc bầy, ngơ ngác tìm về nơi trú ẩn giữa những cơn giông bão mơ hồ của hận thù và tha thứ. Nửa thế kỷ đã trôi qua kể từ … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Nửa Thế Kỷ Một Vết Hằn…

Uyên Nguyên: Vinh Hồ, Thơ Chạm Vào Lời Ru Xa Xăm…

“Môt năm trời có bốn mùa Mẹ tôi chỉ có nắng mưa ngút ngàn Năm nay Đại Lễ Vu Lan Hồi chuông Bát Nhã vọng vang xứ người” Vinh Hồ, Thương Mẹ Như Biển Hồ Lai Láng là tên gọi của một thi tập, nhưng đồng thời là một minh chứng, một nén tâm hương, và là một tiếng vọng muôn trùng từ đáy lòng … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Vinh Hồ, Thơ Chạm Vào Lời Ru Xa Xăm…

Uuyên Nguyên: Thơ Donry Nguyễn, Người Về Từ Một Tháng Tư Khác…

Trong vô số mảnh vỡ còn văng vẳng tiếng vọng của chiến tranh, thơ Donry Nguyễn hiện lên như một vệt máu khô giữa trường ký ức – không tô điểm ước lệ, không gò bó theo mỹ cảm thông thường, chỉ một giọng chân tình mà âm ỉ như tiếng vọng của một thời chưa khép. Ông là lính – một pháo thủ – … Đọc tiếp Uuyên Nguyên: Thơ Donry Nguyễn, Người Về Từ Một Tháng Tư Khác…

Uyên Nguyên: Hoài Khanh – Người Lữ Khách Xuôi Qua Miền Tịch Mịch

Có những tiếng thơ không cần cất lên, mà vẫn ngân nga trong lòng người đọc. Có những bóng dáng thi nhân không đứng giữa sân khấu rực rỡ, nhưng lại hiện diện khôn nguôi trong ký ức của những ai si mê chữ nghĩa. Hoài Khanh là một dáng thơ như thế – lặng lẽ, sâu thẳm, như bóng trăng soi nghiêng trên một … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Hoài Khanh – Người Lữ Khách Xuôi Qua Miền Tịch Mịch

Nguyên Việt: Chiếc Mặt Nạ Hòa Bình

“Chính sách đối ngoại của Tổng thống Trump đã đặt trật tự thế giới sau Thế chiến II ‘trên bờ vực sụp đổ’. Việc Mỹ rút lui khỏi các cam kết quốc tế có thể dẫn đến một thế giới kém tự do, kém thịnh vượng và kém hòa bình hơn.” – Theo Richard Haass, Chủ tịch danh dự của Hội đồng Quan hệ Đối … Đọc tiếp Nguyên Việt: Chiếc Mặt Nạ Hòa Bình

Nguyên Việt: Nhân Văn, Ánh Sáng Cuối Cùng

Thế giới hôm nay đang trôi trong một thời kỳ chuyển biến đầy kịch tính, nơi từng ngày từng giờ, những biến động dồn dập của lịch sử đang vẽ lại bản đồ của nhân loại. Mọi lĩnh vực – chính trị, kinh tế, văn hóa, xã hội – đều thay đổi với tốc độ chóng mặt, đẩy con người vào những xoáy lốc của … Đọc tiếp Nguyên Việt: Nhân Văn, Ánh Sáng Cuối Cùng

Uyên Nguyên: Như Hương Dạ Thảo Sau Mùa…

Có những dòng văn trôi qua như giọt mưa thoảng, chạm vào ta rồi tan biến. Lại có những trang chữ, dù giản dị đến mức tưởng như vụng về, vẫn ám vào tâm khảm một đời, như hương cỏ dại thoảng trong chiều, không cầu kỳ, không khoa trương, chỉ lặng lẽ, dịu dàng mà dai dẳng không nguôi. Văn của Hương Dạ Thảo … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Như Hương Dạ Thảo Sau Mùa…

Uyên Nguyên: Nước Mỹ: Hệ Thống Tự Điều Chỉnh và Cái Giá Phải Trả

Nước Mỹ vĩ đại không những nhờ vào sức mạnh quân sự, kinh tế hay khoa học công nghệ, mà còn do khả năng tự điều chỉnh của thể chế. Một hệ thống có thể tự sửa chữa sai lầm, tự thích nghi với thay đổi và không bị bóp nghẹt bởi bất kỳ cá nhân hay nhóm quyền lực nào. Chính điều đó làm … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Nước Mỹ: Hệ Thống Tự Điều Chỉnh và Cái Giá Phải Trả

Nguyên Việt: Từ Trường Sa-Hoàng Sa đến Gạc Ma: “Linh Quyền cho Người Chết và Nhân Quyền cho Người Sống”

Trường Sa, Hoàng Sa, và Gạc Ma vốn là những địa danh gắn liền với chủ quyền lãnh thổ của Việt Nam, và giờ đây còn là biểu tượng của sự hy sinh, khát vọng hòa bình và công lý. Khi nói đến những vùng biển đảo thiêng liêng này, không thể không nhắc đến những người đã ngã xuống để bảo vệ từng tấc … Đọc tiếp Nguyên Việt: Từ Trường Sa-Hoàng Sa đến Gạc Ma: “Linh Quyền cho Người Chết và Nhân Quyền cho Người Sống”

Huệ Đan: Tự Ngã: Huyễn Tưởng và Hiện Thực

Nhân đọc Truy Tìm Tự Ngã của Thầy Tuệ Sỹ, ta không những đối diện với một bài luận triết học mà còn chạm đến một không gian tư duy mở rộng, nơi những giới hạn của nhận thức, ngôn ngữ và thực tại được thử thách đến tận cùng. Không đơn thuần chỉ là phân tích, Thầy đang mời gọi người đọc dấn thân … Đọc tiếp Huệ Đan: Tự Ngã: Huyễn Tưởng và Hiện Thực

Huệ Đan: Đỉnh Trời Lửa Thiêng: Lời Chứng Của Một Dân Tộc Không Cúi Đầu

Có những tác phẩm không đơn thuần chỉ là sự tập hợp của những trang giấy chứa đựng con chữ, mà là tiếng vọng của cả một nền văn hóa đang vật lộn giữa lằn ranh tồn vong. Voice for the Voiceless: Over Seven Decades of Struggle with China for My Land and My People của Đức Đạt Lai Lạt Ma không không những ghi … Đọc tiếp Huệ Đan: Đỉnh Trời Lửa Thiêng: Lời Chứng Của Một Dân Tộc Không Cúi Đầu

Uyên Nguyên: Khánh Ly – Giọng Hát Là Nơi Neo Đậu Của Cả Một Thế Hệ

Lịch sử vốn không có hồi kết, cũng không có khởi đầu. Chỉ có những bản nhạc viết trên nền cát bụi và người ca sĩ là cơn gió đi ngang, hát lên một lần rồi biến mất, để lại những dư âm chờ ai đó nhặt nhạnh lại. Nhưng nếu lịch sử là một kẻ khốn kiếp chỉ biết cách lặp đi lặp lại … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Khánh Ly – Giọng Hát Là Nơi Neo Đậu Của Cả Một Thế Hệ

Uyên Nguyên: Chữ Nghĩa và Căn Tính: Võ Phú, Những Ngày Thơ Ấu

Tác phẩm mở ra như một dòng sông, đưa người đọc trôi về miền ký ức xa xăm, nơi quá khứ vừa là một câu chuyện kể, vừa là một phần của căn tính, một mảnh hồn không thể tách rời. Những Ngày Thơ Ấu của Võ Phú là cánh cửa mở ra thế giới tuổi thơ, tựa một bản giao hưởng của nỗi nhớ, … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Chữ Nghĩa và Căn Tính: Võ Phú, Những Ngày Thơ Ấu

Uyên Nguyên: Nguyễn Thị Khánh Minh, Văn Chương Hai Bờ Sương Khói…

Có lẽ văn chương, tự thuở khai sinh đã mang trong mình một số kiếp lưu vong. Nhà văn/nhà thơ, dù sống giữa quê hương hay phiêu bạt xứ người, vẫn là kẻ lữ hành cô độc trong mê lộ ngôn từ. Những câu chữ tuôn trào tưởng chừng như một giải thoát, nhưng lại là sợi dây trói buộc mình vào một thế giới … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Nguyễn Thị Khánh Minh, Văn Chương Hai Bờ Sương Khói…

Huệ Đan: Hư Không Giữa Lòng Bàn Tay

Ta có gì giữa lòng bàn tay? Một nhành khói mỏng, một sợi nắng chiều hay một tiếng hạc bay xa khuất nẻo vô cùng? Có gì trong lòng bàn tay ngoài hư không không màu, không vị, không hình tướng, nhưng lại chứa đựng tất thảy những vọng động nhân gian? Một ngày, trên cõi phù sinh bồng bềnh như sương khói, ta ngước … Đọc tiếp Huệ Đan: Hư Không Giữa Lòng Bàn Tay

Lôi Am: Văn Minh Lầm Lạc: Nhân Loại Trên Bờ Vực Thế Kỷ XXI

(Nhân đọc lại Thông điệp hướng về thế kỷ XXI của Đức Đệ Tứ Tăng Thống GHPGVNTN – Cố Hòa Thượng Thích Huyền Quang, Bản dịch Anh của HT Nguyên Chứng Thích Tuệ Sỹ) Chúng ta bước vào thế kỷ XXI với đôi chân nặng trĩu của hai ngàn năm vọng động, trong đó, mỗi trang sử nhân loại là một bản cáo trạng viết … Đọc tiếp Lôi Am: Văn Minh Lầm Lạc: Nhân Loại Trên Bờ Vực Thế Kỷ XXI

Nguyên Việt: Viện Trợ Là Một Phương Tiện, Không Phải Phép Mầu

Lịch sử nhân loại vốn được viết nên bởi những trận chiến khốc liệt, những hiệp ước hòa bình hay những bài diễn văn hùng hồn về tự do và dân chủ. Song, đằng sau những trang sử ấy còn là những món quà mà kẻ mạnh trao cho người yếu—những gói viện trợ mang danh nghĩa nhân đạo nhưng ẩn chứa những sợi dây … Đọc tiếp Nguyên Việt: Viện Trợ Là Một Phương Tiện, Không Phải Phép Mầu