Uyên Nguyên: Vinh Hồ, Thơ Chạm Vào Lời Ru Xa Xăm…

“Môt năm trời có bốn mùa Mẹ tôi chỉ có nắng mưa ngút ngàn Năm nay Đại Lễ Vu Lan Hồi chuông Bát Nhã vọng vang xứ người” Vinh Hồ, Thương Mẹ Như Biển Hồ Lai Láng là tên gọi của một thi tập, nhưng đồng thời là một minh chứng, một nén tâm hương, và là một tiếng vọng muôn trùng từ đáy lòng … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Vinh Hồ, Thơ Chạm Vào Lời Ru Xa Xăm…

Uuyên Nguyên: Thơ Donry Nguyễn, Người Về Từ Một Tháng Tư Khác…

Trong vô số mảnh vỡ còn văng vẳng tiếng vọng của chiến tranh, thơ Donry Nguyễn hiện lên như một vệt máu khô giữa trường ký ức – không tô điểm ước lệ, không gò bó theo mỹ cảm thông thường, chỉ một giọng chân tình mà âm ỉ như tiếng vọng của một thời chưa khép. Ông là lính – một pháo thủ – … Đọc tiếp Uuyên Nguyên: Thơ Donry Nguyễn, Người Về Từ Một Tháng Tư Khác…

Uyên Nguyên: Hoài Khanh – Người Lữ Khách Xuôi Qua Miền Tịch Mịch

Có những tiếng thơ không cần cất lên, mà vẫn ngân nga trong lòng người đọc. Có những bóng dáng thi nhân không đứng giữa sân khấu rực rỡ, nhưng lại hiện diện khôn nguôi trong ký ức của những ai si mê chữ nghĩa. Hoài Khanh là một dáng thơ như thế – lặng lẽ, sâu thẳm, như bóng trăng soi nghiêng trên một … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Hoài Khanh – Người Lữ Khách Xuôi Qua Miền Tịch Mịch

Uyên Nguyên: Chữ Nghĩa và Căn Tính: Võ Phú, Những Ngày Thơ Ấu

Tác phẩm mở ra như một dòng sông, đưa người đọc trôi về miền ký ức xa xăm, nơi quá khứ vừa là một câu chuyện kể, vừa là một phần của căn tính, một mảnh hồn không thể tách rời. Những Ngày Thơ Ấu của Võ Phú là cánh cửa mở ra thế giới tuổi thơ, tựa một bản giao hưởng của nỗi nhớ, … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Chữ Nghĩa và Căn Tính: Võ Phú, Những Ngày Thơ Ấu

Uyên Nguyên: Nguyễn Thị Khánh Minh, Văn Chương Hai Bờ Sương Khói…

Có lẽ văn chương, tự thuở khai sinh đã mang trong mình một số kiếp lưu vong. Nhà văn/nhà thơ, dù sống giữa quê hương hay phiêu bạt xứ người, vẫn là kẻ lữ hành cô độc trong mê lộ ngôn từ. Những câu chữ tuôn trào tưởng chừng như một giải thoát, nhưng lại là sợi dây trói buộc mình vào một thế giới … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Nguyễn Thị Khánh Minh, Văn Chương Hai Bờ Sương Khói…

Huệ Đan: Hư Không Giữa Lòng Bàn Tay

Ta có gì giữa lòng bàn tay? Một nhành khói mỏng, một sợi nắng chiều hay một tiếng hạc bay xa khuất nẻo vô cùng? Có gì trong lòng bàn tay ngoài hư không không màu, không vị, không hình tướng, nhưng lại chứa đựng tất thảy những vọng động nhân gian? Một ngày, trên cõi phù sinh bồng bềnh như sương khói, ta ngước … Đọc tiếp Huệ Đan: Hư Không Giữa Lòng Bàn Tay

Uyên Nguyên: Đọc Tiểu Lục Thần Phong, Ngòi Bút Hoài Cảm và Hiện Thực

Nhân đọc “Bán Sách” của nhà văn trẻ Tiểu Lục Thần Phong, Love xuất bản, 2025   Người viết văn, có kẻ chỉ viết để mà viết, như phường thợ chữ, đóng cột hàng thuê, đắp câu chữ lẫn lộn như người ta đổ vữa xây nhà. Nhưng cũng có kẻ viết để mà sống, sống để mà viết, chữ là máu, văn là thịt, … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Đọc Tiểu Lục Thần Phong, Ngòi Bút Hoài Cảm và Hiện Thực

Chữ Nghĩa Uyên Nguyên Lòng Chẳng Cũ | Khai Bút Đầu Năm

Bốn phương non nước mịt mù Một câu khai bút gửi đôi câu trầm: Chữ nghĩa uyên nguyên lòng chẳng cũ. Tâm lặng soi dòng bóng nguyệt qua. Như suối chảy xuôi về biển rộng Mực loang sông biếc trải trời xa. Năm mới lòng sạch như trang trắng, Nguyện viết đời trong nét thương yêu. Uyên Nguyên – Xuân Ất Tỵ, 2025 Đọc tiếp Chữ Nghĩa Uyên Nguyên Lòng Chẳng Cũ | Khai Bút Đầu Năm

Huệ Đan: Trong Lòng Luôn Nhớ Thầy

心中常憶師, 意滿春光時。 梅花待綻放, 敬奉感恩思。 Tâm trung thường ức sư, Ý mãn xuân quang thì. Mai hoa đãi xán phóng, Kính phụng cảm ân tư. Trong lòng luôn nhớ Thầy, Ý xuân tràn ngập đây. Hoa mai chờ nở rộ, Kính dâng niệm ân này. Vô Trụ Xứ Am, 19.01.2025 Huệ Đan – 慧丹 Đọc tiếp Huệ Đan: Trong Lòng Luôn Nhớ Thầy

Tuệ Không: Tư Tưởng: Biểu Tượng Tri Thức Một Thời Đại

Đăng trong tập san Phật Việt #5 chủ đề “Văn Học Phật Giáo Việt Nam trong bối cảnh văn học toàn cầu” Ấn hành nhân dịp Tết Ất Tỵ Trong lịch sử văn hóa và tri thức Việt Nam, có những công trình không chỉ đơn thuần mang ý nghĩa học thuật, mà đó là biểu tượng cho những giá trị tinh thần vượt thời … Đọc tiếp Tuệ Không: Tư Tưởng: Biểu Tượng Tri Thức Một Thời Đại

Lôi Am: Văn Học Phật Giáo Việt Nam: Từ Biến Thể Văn Hóa Đến Động Lực Chuyển Hóa Toàn Cầu

Văn học, tự thân, là dòng chảy liên tục của tâm thức, là sự phản ánh của cá nhân, đồng thời là của cả một nền văn hóa, một dân tộc. Trong dòng chảy ấy, văn học Phật giáo Việt Nam, một nhánh tưởng chừng nhỏ bé, lại ẩn chứa sức mạnh của một đại dương tư tưởng, không gói gọn trong biên giới quốc … Đọc tiếp Lôi Am: Văn Học Phật Giáo Việt Nam: Từ Biến Thể Văn Hóa Đến Động Lực Chuyển Hóa Toàn Cầu

Huệ Đan: Xuân Đến Bên Cửa Sổ | Xuân Chí Song Tiền

春至窗前 春至窗前氣自清, 幾枝花笑映晨晴。 檀煙袅袅書聲遠, 古卷微開悟古情。 時去時來無處止, 心安靜處自安寧。 滿堂春意誰堪寄? 惟有幽人對虛靜。 Xuân chí song tiền Xuân chí song tiền khí tự thanh, Kỷ chi hoa tiếu ánh thần tình. Đàn yên nhiễu nhiễu thư thanh viễn, Cổ quyển vi khai ngộ cổ tình. Thời khứ thời lai vô xứ chỉ, Tâm an tĩnh xứ tự an ninh. Mãn đường xuân ý thùy kham ký? Duy hữu u … Đọc tiếp Huệ Đan: Xuân Đến Bên Cửa Sổ | Xuân Chí Song Tiền

Huệ Đan: Bạch Liên Siêu Lãng

白蓮超浪 白蓮出水現清光, 碧波翻滾氣自祥。 高潔不染塵俗意, 傲立波濤任風霜。 幽香隨月傳佛道, 玉影和風渡世鄉。 自是紅塵無可比, 凌波獨舞上蒼茫。 Bạch Liên Siêu Lãng Bạch liên xuất thủy hiện thanh quang, Bích ba phiên cổn khí tự tường. Cao khiết bất nhiễm trần tục ý, Ngạo lập ba đào nhậm phong sương. U hương tùy nguyệt truyền Phật đạo, Ngọc ảnh hòa phong độ thế hương. Tự thị hồng trần vô khả tỷ, Lăng ba độc … Đọc tiếp Huệ Đan: Bạch Liên Siêu Lãng

Huệ Đan: Mỗi Ngày Thắp Một Nén Hương

日燃香一柱 日燃香一柱, 佛座淨塵埃。 願氣通天地, 心和見自在。 善念如松久, 慈悲似海懷。 修行超俗念, 明月映蓬萊。 Nhật Nhiên Hương Nhất Trụ Nhật nhiên hương nhất trụ, Phật tọa tịnh trần ai. Nguyện khí thông thiên địa, Tâm hòa kiến tự tại. Thiện niệm như tùng cửu, Từ bi tựa hải hoài. Tu hành siêu tục niệm, Minh nguyệt ánh Bồng Lai. Mỗi Ngày Thắp Một Nén Hương Mỗi ngày thắp một nén … Đọc tiếp Huệ Đan: Mỗi Ngày Thắp Một Nén Hương

Phổ Ái: Dòng Sông Không Có Đôi Bờ…

Đọc lại “Câu Chuyện Dòng Sông” ấn phẩm dịch Việt từ nguyên bản “Siddhartha” của nhà văn Đức Hermann Hesse, nhân tưởng niệm ngày viên tịch của Ni Trưởng Thích Nữ Trí Hải (1938 – 2003), dịch giả.   Trên đời này, không gì tĩnh lặng mà không chuyển động, không gì chuyển động mà lại không tĩnh lặng. Dòng sông – một hình ảnh … Đọc tiếp Phổ Ái: Dòng Sông Không Có Đôi Bờ…

Huệ Đan: Ánh Sáng Dưới Tán Bồ Đề: Hành Trình Giác Ngộ qua Dòng Văn Học Thế Giới

Trong không gian lặng yên dưới tán cây Bồ Đề[1], nơi đất trời hòa quyện, ánh sáng giác ngộ bừng sáng soi rọi vào những góc tối sâu kín nhất của tâm hồn con người. Siddhartha Gautama[2], sau 49 ngày thiền định không gián đoạn, đã đạt đến sự thấu hiểu tuyệt đối – trạng thái Bodhi. Khoảnh khắc này vừa là bước ngoặt của … Đọc tiếp Huệ Đan: Ánh Sáng Dưới Tán Bồ Đề: Hành Trình Giác Ngộ qua Dòng Văn Học Thế Giới

Thiên Nhạn: Đi Tìm Ánh Sáng Sao Mai Trong Tác Phẩm Của Hòa Thượng Thích Phước An

Đêm khuya, vũ trụ tựa giấc mơ của lữ khách vừa băng ngang sa mạc. Ngọn gió bất thần thổi làm run rẩy tinh tú trên đỉnh trời. Đó có phải là ánh sáng từ khởi nguyên, hay sự vọng tưởng cuối cùng của một ngôi sao đã tắt? Bên kia những rặng núi xa mờ, tôi nghe vọng lại tiếng gọi của thời gian … Đọc tiếp Thiên Nhạn: Đi Tìm Ánh Sáng Sao Mai Trong Tác Phẩm Của Hòa Thượng Thích Phước An