Uyên Nguyên: Mê làm phóng viên, coi chừng!

Đọc bài mới của blog’s Ngọc Lan, cười trong bụng, câu chuyện nhắc mình một trường hợp tương tự ở lần ra field lấy tin cho báo đã lâu lắm, cũng vì mãi loay hoay chú tâm những ‘nhân vật – sự kiện,’ mà chẳng lưu tâm đến việc gì khác hơn. Bất chợt lúc nhìn thấy chiếc xe của mình bị nhấc bổng hai bánh … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Mê làm phóng viên, coi chừng!

Bóng thinh không

‘Mót,’ là mượn cái chữ xềnh xàng của Tư, để trình làng bộ ảnh cho Nguyên Việt*. Chụp ảnh như cách ‘mót’ thời gian, thường đã hiếm hoi hơn, lúc mình lao theo cuộc sinh nhai… ‘Mót’ thời gian, còn có nghĩa là mong giữ chút kỷ niệm, mà ngay lúc mình vừa bắt chụp được bóng, thoắt đã thành dĩ vãng…  ‘Mót ảnh’, cũng là cách … Đọc tiếp Bóng thinh không

Uyên Nguyên: Trần Trung Đạo, thơ chuyển lửa lên con đường thế hệ

Nửa đêm không bóng người bên suối Sao tiếng gươm mài vang dưới trăng’ Trần Trung Đạo 1. Biết anh Trần Trung Đạo đã nhiều năm, tuy cách xa, mà anh em vẫn đối với nhau rất gần, bởi từng tâm giao, gắn bó trong nhiều hoạt động. Hôm nay nói về thế giới thơ văn của anh, nếu nhận định đó là dòng văn … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Trần Trung Đạo, thơ chuyển lửa lên con đường thế hệ

Cung Lê, thua như Hiệp Sĩ Đạo

Viết thay bạn, TG 1. Trước một ngày, bạn tôi hăm hở gọi điện thoại giục giã, hẹn ngày mai hai thằng nhất định phải theo dõi cho bằng được trận Cung Lê, thượng đài đấu võ, trận gây cấn vì đối mặt với tay đấm nguy hiểm nhất UFC, là Wanderlei Silva. Lạ, lâu nay có thấy bạn tôi ham thích bộ môn thể thao … Đọc tiếp Cung Lê, thua như Hiệp Sĩ Đạo

Buồn quanh một chỗ bạn nằm

1. Tiết trời tháng Năm tân toan như muốn đổi mùa, cái nắng trưa gay gắt đổ xuống lồng phố Bolsa hậm hực. Tôi sắp xếp mấy công việc của văn phòng xong đâu đó rồi ra về thật sớm, cốt ghé ngang thăm chỗ bạn nằm. Năm nay cũng vừa đúng 5 năm. Thằng Nghi, cậu con trai độc nhất của gia đình cô chú Vượng, … Đọc tiếp Buồn quanh một chỗ bạn nằm

Bay về thả tiếng nhớ bên sông

Mùa Thu biển cũng vàng như lá chiều loang lên bãi tiếng sóng thầm con chim đứng soi hình bóng nắng tôi đứng soi tình đã gió bay! Một chiều Thu nắng chìm đáy biển bãi hoang vu mây kéo tràn bờ thuyền xa chấp chới buồm căng gió níu tà dương vạt sóng mê hồn. Tôi đứng soi tình tôi đã chìm vớt lên chỉ  thêm niềm cô liêu… mơ hóa thân làm … Đọc tiếp Bay về thả tiếng nhớ bên sông

Vũ Quý Hạo Nhiên: Giải pháp nào cho ‘Đường tới thành Thăng Long?’

Quá nửa khuya (11/14/2011), Blogger Vũ Quí Hạo Nhiên gởi một ‘comment’ lên diễn đàn ‘facebook‘, nhận định vắn tắt sự kiện giới hữu trách Việt Nam lại chuẩn bị trình chiếu bộ phim ‘giả’ sử: ‘Đường tới thành Thăng Long’, nội dung cuộc đời và sự nghiệp dựng và giữ nước của bậc quân vương Lý Thái Tổ.  ‘Comment’ viết: ‘Thay vì đả kích … Đọc tiếp Vũ Quý Hạo Nhiên: Giải pháp nào cho ‘Đường tới thành Thăng Long?’

Trịnh Kim Tiến: Em hào hùng nhắc, nhớ gương xưa…

Người có thể không đi cạnh em, nhưng sẽ cùng em đi tới… Tôi đang đếm ngược từng ngày, như đếm từng nhịp tim em hỗn loạn giữa bầu khí dưỡng ngột hơi giăng mù bụi đỏ[1]. Em đang thấp thỏm chờ đợi, giây phút người trả lại Công Lý, cho Cha?[2]  Tôi đang đếm ngược từng giờ, thời gian hăm hở băng băng lao về phía trước, và trên … Đọc tiếp Trịnh Kim Tiến: Em hào hùng nhắc, nhớ gương xưa…

‘Bài Thơ Một Vần,’ thơ rất Chát!

Nhìn riêng về thơ Bùi Chát Đọc thơ Chát ‘khó cảm’, vì thơ không câu chấp, gieo vần theo các thể loại truyền thống lãng mạn phổ thông, nhưng thơ vẫn rất thơ. Ý và từ mỗi bài trong tập luôn ngợi ca giá trị vẻ Đẹp cuộc sống; Đọc thơ Chát, tựa như tụng một bài Kinh mà không phải Kinh, bởi vẫn thấy thoáng … Đọc tiếp ‘Bài Thơ Một Vần,’ thơ rất Chát!

Từ tranh, non nước trở mình!

Khi nghe tin Thắng có nạn Với tôi, Thắng chụp ảnh rất đẹp, mà không chỉ đẹp vì anh biết chọn những góc độ nghệ thuật, ánh sáng và sắc màu. Ảnh của Thắng đẹp vì khi xem, hồ nghe có tiếng thì thầm của sông núi Việt, mà công năng chấn động tỏa lan vào những tâm hồn thương yêu từng tấc đất quê nhà. Ảnh của Thắng, … Đọc tiếp Từ tranh, non nước trở mình!

Từng phen điệp tử, trùng sinh bất ngờ

Buổi sáng, nghe “Ngày đó bên em,” viết cho K & L 1. Những lúc gặp nhau như vậy, vẫn là một bận tình cờ, không hẹn. Ngồi cạnh và rót cho nhau cốc ruợu mừng khi mùa nhân loại đang ca tụng tình yêu để cùng tận hưởng cái ý nghĩa hạnh phúc nơi cõi tạm, bởi tin rằng tất cả mọi điều lãng đãng trôi vào … Đọc tiếp Từng phen điệp tử, trùng sinh bất ngờ

“Angels In Hell”, xin chắp dùm em đôi cánh mỏng…

Câu chuyện Chị đang kể, là những mẩu đời có thật của muôn một em bé Việt Nam tội nghiệp, trôi dạt nơi xứ lạ, lẩn khuất ở những góc tối giữa đời sống văn minh thế giới(?). Những em bé bị bán sang các quốc gia khác ngoài Việt Nam, như những thiên thần cánh rục trong cái thiên đàng mà từng giờ từng phút … Đọc tiếp “Angels In Hell”, xin chắp dùm em đôi cánh mỏng…

Blog tôi, vì duyên cớ là…

Tiếng của người đào sâu tầng mộ địa chôn sống ta giữa vũng máu giận hờn Uyên Nguyên   Thoạt đầu, lần khân, lúng túng với đề nghị, khuyến khích của  Thiện Giao, là mở blog trên trang  Người Việt online. Thật sự thì rất e dè, nếu không muốn nói là “sợ”. Nhưng vì một duyên cớ mang tính quyết định vào phút chót, mà Uyên … Đọc tiếp Blog tôi, vì duyên cớ là…

Biển tôi, một cõi hiển linh quê nhà…

Thi sĩ Du Tử Lê – Ảnh: Nguyên Việt (Uyên Nguyên) Biển ngàn đời là nỗi ám ảnh sâu, im chìm trong tiềm thức rồi bất giác hiển linh thành cõi mông mênh lồng lộng quê nhà. Đó là cảm giác thường trực của những lần lang thang xuống bãi. Thuở còn đi học ở Việt Nam, tôi trót mê đắm mấy câu thơ này của … Đọc tiếp Biển tôi, một cõi hiển linh quê nhà…

Uyên Nguyên: Đêm Âm Vang Tiếng Mưa Rơi…

1. Nửa khuya, tôi mở cửa sổ cho tiếng mưa rơi vọng vào trong căn phòng bé nhỏ, nơi tôi thường một mình hằng đêm mơ mộng, thơ thẩn, đăm chiêu và có lúc trở thành kẻ đờ đẫn, mất hồn! Thú vị nhất là khoảnh khắc này, thế giới chỉ có tiếng mưa rào rạt, trong cõi vang vang của gió, của mưa và … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Đêm Âm Vang Tiếng Mưa Rơi…

Uyên Nguyên: Sứ mệnh của gã lính “hề” Charlie Chaplin

Hình minh họa (net) Cảm nhận từ một đoạn phim, đã quên tên 1. Nội dung phim được dàn dựng trong bối cảnh của thời chinh chiến sặc mùi đạn khói, và họ là những người lính được huấn luyện đến đây nhưng không phải để cầm súng mà, để làm hề! Do đó thể loại kịch họ đóng là hài hước. Như vậy họ … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Sứ mệnh của gã lính “hề” Charlie Chaplin

Uyên Nguyên: “Hãy vui lòng liều liệu giúp cho nhau”…

Một lần tình cờ đọc giai phẩm Văn, số Xuân Ất Dậu, 1985, của nhà văn Mai Thảo làm chủ nhiệm, có một bài thơ ngắn: Người càng ngày càng khôn của càng ngày càng khó con lớn lên vô cùng bỡ ngỡ trước những điều tư lự của cha ông (Vi Khuê – Bỡ Ngỡ) Khi đọc, bỗng mấy câu thơ này đã làm … Đọc tiếp Uyên Nguyên: “Hãy vui lòng liều liệu giúp cho nhau”…