1.
Buổi sáng thức dậy, lòng chợt nhẹ như tơ, thấy đời là những dòng sông lặng lẽ, cuộn xa bờ. Bạn bè đâu đó vẫn mang chung một niềm ước vọng, an lành!
Mạch sông chảy trôi, đã băng qua những ghềnh, sẽ tấp giạt mấy bến. Nước có đau phận dặm trường, và đá có còn phũ sầu rêu phong.
2.
Buổi sáng bừng mắt trông tin bạn bè đang ở đâu đó, lòng như những dòng sông yên mặt hồ, sao có sóng cuộn sâu đáy bể.
Có lần người về không nói năng
ta yêu người nên ta âm thầm
rừng thông đứng lặng nhòa sương khói
tiếng nói vô cùng – tiếng nói câm
(*Vô Cùng, thơ Ngô Xuân Hậu)
3.
Xét cho cùng, không còn lời nào để diễn tả, như người câm đứng trước biển đêm, tiếng gào vọng về từ ngàn khơi, đau lồng ngực!
Bi ca biển nhớ thay lời
vẳng trong sóng nước tiếng cười tồn sinh.
(Xuống biển, thơ Ngô Xuân Hậu)
Tháng 7, 2013
UYÊN NGUYÊN
Feature image: Nhà thơ Ngô Xuân Hậu
Chuyên mục:Tác giả, tác phẩm, Thân hữu, Văn Chương, Độc thoại
Trả lời