Sáng nay lòng rối như cuộn chỉ vò anh lên chùa chùa treo một nhánh vô thường toòng teng. Ðing đong… đing đong… đing đong…
Phật cười môi không động? Mắt khép mi không động?
Ngoài kia nhác thấy hai đứa trẻ níu tay nhau hồn nhiên. Tâm biết động hay chưa?
Vào đời một trái tim côi
Bao phen rách nát giọng cười hỗn mang
Ai đâu một tấm lòng vàng
Hai mươi thế kỷ điêu tàn rồi chăng?
Người ta đang thoát căn phần
Văn minh cơ khí giết dần thương yêu
Tương lai vào một buổi chiều
Đời người rồi cũng xế chiều chao ôi!
– Lục bát Hoài Khanh
Ngày 29 tháng 9, 2013
UYÊN NGUYÊN
Chuyên mục:Nghệ thuật, Độc thoại
Trả lời