Cuối năm khóc bạn, Thanh và Ngọc…
1.
Trong nỗi tuyệt vọng tột cùng, bạn chọn sự chết cho cả hai vợ chồng, như cách bảo vệ tình yêu, gia đình mà bạn chấp tưởng. Dù sao sự chọn lựa như vậy chưa bao giờ là một giải pháp tốt, và là điều dễ chịu cho người đi và ở.
Mấy ngày liền, mình vẫn giữ cảm giác như vừa nắm được tay bạn, rồi bất ngờ vuột đi. Bạn buông ra, thả người rơi… Mình cố nhoài theo nhưng chỉ kịp níu lại tiếng vọng thất thanh từ đáy vực. Âm vang ấy lại là tiếng thét của chính mình. Bạn vẫn rơi với nụ cười mãn nguyện, nụ cười chứa ẩn sự hài lòng của một kết cuộc muộn phiền, nhưng gợi lên hình ảnh trêu ngươi… Bạn buông tay ra, rơi vào đâu trong khoảng lặng tâm tư bè bạn?
2.
Buổi tối, chai bia khui ra để lên bàn. Thỉnh thoảng liếc nhìn xem có vơi đi không, như thể vẫn mong bạn đang ngồi ở đó. Chai bia không cạn, tâm tư vẫn chưa ráo hết nỗi bàng hoàng. Cậu em ruột của bạn ngồi thay cho anh, khoanh tay trầm ngâm suốt buổi, niềm đau lặng lẽ giữa những hỗn mang bày ra cuộc nhân sinh.
3.
Khuya hôm qua về đến nhà, buông người trên ghế sofa ngủ vùi một giấc. Mấy ngày rơi theo, dù thân không chạm được đất, cũng đủ thấy ê ẩm mình. Mộ bia đã bày sẵn đó, chờ bạn ướm mình lên. Nhưng sau nụ cười mãn nguyện cho một chọn lựa bất đắc dĩ, người ta vẫn phải khóc một trận cho vơi hết nước mắt. Rồi tự nhũ “tôi ơi đừng tuyệt vọng!” Vì hôm nay bằng hữu đâu đó, đang mong vun quén chút tình người muộn màng.
Muộn, mà vẫn mong là niềm an ủi cho nỗi tuyệt vọng bạn trót mang theo…
Thanh và Ngọc ơi, an lòng nhé!
30 tháng 12, 2013
UYÊN NGUYÊN
* Hình chỉ mang tính minh hoạ (Uyên Nguyên)
Chuyên mục:Thân hữu, Văn Chương, Độc thoại
Trả lời