Hoàng Long: Thung Lũng

12631489_1252621398097928_555554681866513826_nTừ trên núi cao anh đi dần xuống thung lũng. Đúng ra là anh bị lăn xuống ngoài ý muốn, mỗi lúc một nhanh. Chẳng bao lâu sau thì anh đã xuống đến đáy, nhìn lên đỉnh núi khi nãy thì đã mờ khuất xa xăm như một vương quốc ẩn hiện trong mây mù. Trong một khoảnh khắc anh đã từ đỉnh cao rớt xuống vực sâu. Thung lũng buồn đau nở những đóa hoa tuyệt vọng. Anh ngồi thụp xuống, không biết tại sao mình lại ở đây, không biết mình đã phạm lỗi lầm hay có tội tình gì. Trong khi lăn xuống, thân hình anh còn bị va đập vào đá và các cành cây trầy xước tứa máu. Một giọt nước mắt cay đắng ứa ra trên khuôn mặt khắc khổ của anh. Chân anh quá đau không còn có thể bước tiếp được nữa. Anh nhìn xung quanh. Khung cảnh buồn mà quá đẹp với thảm cỏ xanh bi thương, loài chim gù khắc khoải, đàn bươm bướm kỷ niệm xa xăm, cơn gió ru một nỗi buồn miên viễn. Trước mắt mình phải ngừng lại đây một thời gian đã. Đầu tiên anh tính cắm trại để vài ngày sau khi cái chân khỏi đau anh bước tiếp cuộc hành trình. Nhưng rồi anh chợt muốn nghỉ ngơi, xem nỗi buồn đau là bạn hữu. Anh nhúc nhắc cái chân đau lê đi chặt những cành cây rồi đốn mấy cây thông nhỏ để làm thành một túp lều rồi một gian nhà gỗ nhỏ chắc chắn. Anh muốn tận hưởng trọn vẹn mỗi khoảnh khắc cuộc đời mình, cả niềm vui và những nỗi đau. Anh biết mình sẽ sớm rời bỏ nơi này để tiếp tục hành trình lên những đỉnh núi cao. Khi ấy, căn nhà gỗ chắc chắn này sẽ trở thành một dấu chân kỷ niệm mà nhiều năm sau khi nhìn lại nó sẽ nhắc nhở cho anh về những tháng ngày này. Anh cố gắng ghi nhớ thật lâu dáng hình hoa cỏ, tiếng kêu côn trùng, màu sắc đàn bướm và toàn thể khung cảnh của thung lũng buồn đau. Rồi vết thương của anh cũng dần lành lại, chân anh cũng đã hết sưng. Một buổi sớm mai, anh nhìn lại căn nhà từ tạ. Trang hoàng cho căn nhà thật đẹp, cắm một lá cờ đuôi nheo trên mái, rồi anh quay lưng đi lên khỏi đáy thung lũng. Trên con đường đi lên từ đó về sau, anh luôn mang trong mình một cái ống nhòm quá khứ. Mỗi lúc có được chút thời gian nghỉ ngơi riêng mình, anh lại ngồi xuống, lấy ống nhòm ra nhìn vào căn nhà dưới đáy thung lũng kia. Nó vẫn còn nguyên đó dẫu năm tháng có làm phai màu gỗ, rách nát lá cờ đuôi nheo. Rất nhiều năm sau, khi anh đã cư ngụ trên một đỉnh núi thật cao, đã ngưng cuộc hành trình, mỗi lần hồi tưởng lại thời trai trẻ, anh lại bước ra trước hiên nhà, nhìn vào chiếc kính viễn vọng để tìm lại dấu tích căn nhà cũ. Anh đã sống, đã trải qua những niềm đau để cuối cùng như bây giờ thanh thản và mãn nguyện.

Sài Gòn, ngày 13/9/2016
Hoàng Long



Chuyên mục:Bài hay trên net.

Thẻ:

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.

%d người thích bài này: