Uyên Nguyên: Văn Công Mỹ, Bài Lục Bát Rong Buồn

dao dan ben songDo Ðàn Bên Sông, Thơ Văn Công Mỹ – Lotus xuất bản, 2014, tại Hoa Kỳ

Ðọc bài Rong Buồn trong tập thơ ‘Dạo đàn bên sông’
của Văn Công Mỹ

1.
Ở xa về thăm nhà, vài bận ghé vào ‘Sông Trăng,’ nhưng thuở đó đâu biết anh là chủ nhân, càng không biết chủ nhân là một nhà thơ.

Bến sông mùa trăng, những vạt lục bình trôi lặng lẽ như phận người. Mỗi lần ra đây, tôi lại nhớ cánh tay của người thiếu phụ có khuôn mặt xanh xao, chít trên lưng đứa bé chưa tròn một năm tuổi, ngã xuống từ thành tàu, chới với, rồi chìm sâu trong vùng nước đục phù sa. Bến phà Bắc Cần Thơ rộn lên lời ai oán. Người ta kể với nhau, người đàn bà ẳm con đi thăm nuôi chồng trong tù ‘cải tạo,’ sau khi nhặt được chiếc giỏ đựng bánh trái và những vật dụng rớt lại trên tàu.

2.
Bến sông mùa trăng, nước chảy lặng lờ, mỗi khi nhìn sâu vào vùng nước đục ngầu đó, tôi vẫn thấy phù sa cuồn cuộn theo những oan hồn. Người ra đi không chết chỉ vì biển và rừng, mà trên những bến sông quê nhà, bao phận người neo lại, chìm trôi.

3.
Quán ‘Sông Trăng’ những ngày ngồi với bạn hữu, không chỉ để nhâm nhấm những ngụm bia lạnh giữa trưa hè hay chiều mưa, mà để nhớ lại những oan khiên một thời, chưa qua hết. Những đợt phù sa tràn xuống, cuồn cuộn trên sông. Tiếng xình xịch ghe máy chạy xuyên đêm hãi hùng, ánh đèn pha như mắt cú, quét trên mặt sông, như lưỡi dao phát ngang sống lưng, lạnh buốt.

Hôm nhận được tập thơ ‘Dạo đàn bên sông’ của anh gởi tặng, vẫn cảm xúc đó. Bến sông thơ mộng như tranh êm trong ký ức, mà dưới mấy tầng đất hun hút im lìm, người thiếu phụ và đứa bé năm xưa có được an giấc?

Nhánh rong buồn buổi bôn ba
Lòng sông trong đục quê nhà mù tăm.

Quê hương, một khúc nương dâu tôi đã trót trầm ký ức mình vào đó, mà khi đọc hết ‘Dạo Ðàn Bên Sông,’ giữa những nét đẹp lả lướt huyền diệu của thơ Văn Công Mỹ, tôi còn nghe có câu kinh buồn, đẩy xô mình về một chốn riêng:

Nổi trôi đâu một chỗ nằm?
Thôi thì lỡ vận trăm năm xứ người.

26 tháng 12, 2012
UYÊN NGUYÊN

 

Chùm thơ lục bát Văn Công Mỹ

Ra Vườn Buổi Sáng

Tinh sương thức giấc ra vườn
Thả đôi dép cõi vô thường lao xao
Dẫu gì cũng lỡ chiêm bao
Tôi và trần thế cúi chào trăm năm.

Hoàng Hôn

Hoàng hôn xanh nước lên đầy
Em-tà-dương ấy rất gầy bên tôi
Đôi ta ngồi ngắm mây trời
Một tôi với bóng hát lời nỉ non.

Hương Trần

Thoảng mùi thiếu nữ hôm xưa
Mù đêm nguyệt tận gió lùa liếp hiên
Liếc màu da trắng em nghiêng
Một tôi vô đạo bỗng hiền như kinh.

Ơn Em

Ơn em thuở nọ tôi cầm
Nữa mai ủ sợi hương trầm trong tay
Chút thơm thảo ấy mỗi ngày
Cho tôi dành dụm đong đầy trăm năm.

Rong Buồn

Nhánh rong buồn buổi bôn ba
Lòng sông trong đục quê nhà mù tăm
Nổi trôi đâu một chỗ nằm?
Thôi thì lỡ vận trăm năm xứ người.

Trở Lại

Buổi về phố thị lấm lem
Uống ly trà đá đã thèm giấc trưa
Đêm, đèn xanh đỏ đong đưa
Sài Gòn trở lại nghe thừa bước chân.

Sóng

Sóng suốt kiếp lênh đênh
Đâu hay mình phận bạc
Trong chập chùng lặng thinh
Vẫn ngàn năm biển hát.

Đâu Rồi

Tìm nhau trong mê mải
Thuở thiếu thời rong chơi
Nơi nghìn trùng xa ngái
Đâu rồi phiến ngọc rơi.

Cỏ Cú

Nguyện làm thân cỏ cú
Ngóng em về cuối sân
Bởi trong ngày tháng cũ
Đã oằn một bước chân.

Cõi Không

Nằm ngửa mặt bên sông
Ngó trời xanh mây trắng
Thấy gì ở cõi không
Tiếng đời rơi tịch lặng.

Tha Hương

Đá núi thấm hơi sương
Giữa non ngàn rớt lệ
Mây xám trời tha hương
Cõi người mênh mông quá.

Thơ Buồn

Viết vài câu thơ ngắn
Ngỡ tìm chút an nhiên
Đọc lên sao môi đắng
Trong thơ có ưu phiền.

Nguồn: Văn Chương Việt

 

  • Nhà thơ Văn Công Mỹ (ảnh: Uyên Nguyên)


Chuyên mục:Lotus Media, Tác giả - Tác phẩm, Tác giả, tác phẩm, Thân hữu, Thân hữu, Trên kệ sách, Văn Chương

Thẻ:,

Bình luận về bài viết này

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.