Đặng San: Đạo Phá

Cha Đặng San – Không Động (Ảnh: Facebook Đặng San)

Rất lâu rồi, không dám mời gọi các thầy tu đàn em một lối sống hổ báo nổi loạn tâm hồn nữa! Nguy hiểm quá, khi không có nội lực, giữa trùng trùng những thành vách tường lũy đủ kiểu, kể cả thành vách tường lũy chữ nghĩa nghiêm minh! Với con cháu trong nhà, bao nhiêu có thể, khi còn bé, “ướp” nhau trong bầu khí thân ái vui đùa, “ướp” nhau trong những giờ kinh nguyện gần gụi và thầm lặng, “ướp” nhau trong sự gặp gỡ bạn bè lắng nghe bộc lộ chân tình. Nhưng lớn lên, dần phóng nhau vào khí hậu tự quyết tự do bao nhiêu có thể. Nói với các cháu, hiếu thảo không có nghĩa vâng lời tối mặt. Hiếu thảo, là vâng nghe theo Lẽ Phải, theo Tình Thương, vâng nghe “chính mình”. Bí mật, với vài đứa, thì nếu cần, cứ đạp tung một số khuôn khổ, kể cả khuôn khổ đức lý nhân danh Chúa nhân danh văn hóa truyền thống nọ kia. Ồ! Chúa không hề tẹp nhẹp nhỏ mọn buồn cười như thế!

Sống làm sao để khiêm cung rất mực, nhưng vẫn phải có chất ngông nghênh hổ báo để… phá. Nhiều người, nhất là người Việt, sợ lắm chữ phá! Đúng thôi. Phá phách ngang tàng mà không biết phá cái gì, phá để làm gì, thì tanh bành tan nát. Nhưng cả nền giáo dục và văn hóa ngàn năm, nhân danh chữ Lễ của Nho Giáo khỉ gió, kềm hãm con người cúi đầu chịu đựng, chẳng dám bung ra thể hiện chiều sâu tự do và yêu thương!

Những năm 1988, theo “ông anh trên núi”, bấy giờ lang thang không nhà cửa vì bị đuổi từ đảo về. Có lần, ông đưa gặp một sư bà họa sĩ, bà bảo đọc thơ chơi! Đọc : Ta thèm một giây lên đồng, nên ba triệu năm làm sư tử hống, rống điên cuồng mong mặt trời vỡ tan! Rồi : Bán quách cái linh hồn, kiếm tiền mua xị rượu… Bà bảo, với tinh thần như thế, thì phải đọc Kim Cang thôi.

Đọc Kim Cang. Sự phá hủy mạnh mẽ ghê gớm thật. Phá mọi hình danh sắc tướng, phá mọi ngôn ngữ khái niệm nghĩ suy, phá hết cả không gian thời gian cho đến cả tam thiên đại thiên thế giới. Đúng hơn, là phá hủy vỏ kén là chính mình, chui ra, mọc cánh, bay tung…

Nếu kinh Kim Cang “đẻ ra” ông Tổ Sư Huệ Năng dòng Thiền Đốn Ngộ, thì mấy ông thiền sư này, ông nào cũng phá ghê hồn! Phật phéo Niết Bàn Luân Hồi Duyên Nghiệp trói buộc giải thoát phá cha nó hết. “Ai trói buộc đâu tìm giải thoát!?”. “Gặp Phật giết Phật, gặp Tổ giết Tổ!”. Chao ôi! Nghe mà chỉ muốn nằm giãy giụa mà khóc. Khóc cho bao nhiêu bám víu vớ vẩn gớm ghê cả ngàn năm đời mình, khóc cho sự điên đảo mộng tưởng cho điều này điều kia là vô cùng quan trọng đời mình! Khóc cho cái thật rất thênh thang rất tự do nơi mình mà mình không dám sống. Cái thật, như Long Thọ nói : Tâm như hư không, vô sở hữu! Vô sở hữu, cũng là vô trụ vô danh vô tướng vô niệm! Ui chao, bao la hư không! Bao giờ vỡ tung vỏ ốc!

Hôm qua, cô con hỏi: còn đang phá nữa chăng?! Chao ôi, càng già càng muốn phá! Càng già càng thấy những gì mình dưỡng nuôi ôm ấp, sao buồn cười vớ vẩn ngu muội đáng thương xiết bao! Bây giờ biết tí ti thế nào là mắt mờ chân chậm. Nhưng lòng càng nao nức một cơn bứt phá. Phá chính mình! Phá trùng trùng muôn ngàn giả tạm si mê đời mình. Về! Về đi! Đi hoang đi lạc mãi sao!? Phá hết những thành lũy và xiềng xích trói buộc! Và phá luôn cả khát khao muốn phá. Cũng là trói buộc thôi! Vùng trời tự do! Vùng trời hư không bao la tự do!



Chuyên mục:Bài hay trên net., Thân hữu, Thân hữu

Thẻ:

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.

%d người thích bài này: