Tâm Chánh: Cuộc Xâm Lăng Trên Biển và Nước Mắt Nhà Báo

Nhà báo Tâm Chánh (Ảnh: Uyên Nguyên)

“Chúng ta đang đối mặt với một cuộc xâm lược trên biển lớn nhất trong lịch sử nhân loại.”

Cựu đại sứ Nguyễn Trường Giang, một nhà ngoại giao được cho có trên 10 năm nghiên cứu về vấn đề biển đảo, đã nhận định như vậy trên Vietnamnet.

Cộng đồng Facebook đã kịp chia sẻ bài viết này của ông, trong khi bản chính trên Vietnamnet không còn truy cập được.

Báo chí Việt Nam từ khoảng 10 năm nay những nội dung về tranh chấp biển Đông và về tình hình Trung Quốc đã không xuất hiện với đúng tính chất thời sự của nó.

Nhiều hơn thế, những vấn đề lịch sử trong mối quan hệ giữa hai quốc gia Trung Quốc Việt Nam nếu được đề cập trên báo chí đều như nhất quán với ứng xử của nhà nước.

Cuộc chiến chống bành trướng bá quyền Trung Quốc 1979 phút chốc bị lãng quên rồi nhấp nhức xuất hiện bằng những kí ức mất mát. Tranh chấp biên giới và hải đảo không thể xuất hiện những ghi nhận thực tế, trực tiếp của báo chí.

Báo chí trong nước không thể làm gì khác hơn là thụ động tiếp nhận nguồn tin từ báo chí nước ngoài và thông tin của các cơ quan nhà nước.

Tất cả đều như trong một kịch bản, cùng một trạng thái chấp hành cái được cho là đại cuộc.

Chưa nói đến cái đại cuộc ấy thau vàng ra sao, nhưng thực tế tiếp cận thông tin là cuộc chạy đua ngày càng lạch cạch giữa báo chí và các phương tiện truyền thông xã hội, cũng như sự xuất hiện ngày một nhiều đủ loại tin giả.

Thực tiễn đang là một thu hoạch đáng sợ: Không ai có thể xác tín điều gì đang xảy ra trên biển Đông thuộc chủ quyền của đất nước mình.

Đó hẳn không thể là đại cuộc mà chúng ta mong đợi nhưng nhất định đã là tình thế hoàn toàn bất lợi khi giặc xâm lược xác lập đại cuộc của họ.

Chủ trương kiểm soát thông tin đối ngoại có thể là một liều thuốc ngắn hạn, cấp cứu trong một hoàn cảnh đặc biệt.

Tuyệt đối không thể biến nó thành phương lược giữ nước.

Ngay cả “đại cuộc” bốn tốt mười sáu vàng êm tai cũng không thể an định được trên quan niệm báo chí từ công năng của giấy, như tập tính dùng giấy báo gói xôi, báo chí chỉ như một thứ bao bì đựng, đậy, bảo quản.

Không ai có thể đoan chắc những câu chữ chỉ như những cấu kiện dễ dàng lắp ghép có vẻ ngăn nắp ấy liệu có những độc tố nào của mực in có thể là nguyên phát ung thư?

Khi liều thuốc ngắn hạn được duy trì như một công cụ thường xuyên về thông tin thì đại cuộc diễn ra theo cách rất nghịch lí.

Thật đáng ngạc nhiên sự kiện giặc Trung Quốc xuất hiện trước bãi Tư Chính đã được những cây bút có ảnh hưởng ngồi nhà biện giải theo một giọng điệu hầu như trái ngược với phân tích chính thống của nhà nước.

Càng đáng ngạc nhiên là một sự kiện diễn ra chỉ cách đảo Phú Quí vài mươi hải lí nhưng không thấy cơ quan báo chí nào triển khai tác nghiệp, tựa hồ đồng bào ở những nơi phên dậu, sóng gió ấy không có chút liên lạc nào với tổ quốc.

Báo chí Việt Nam từng có những phóng viên đột nhập biên giới Apganixtan, đi thẳng vào chiến sự vùng Vịnh, tường thuật những trải nghiệm của mình cho người đọc Việt Nam. Đột nhiên nhà báo Việt Nam không thể nhấc nổi chân vào vùng đất thuộc lãnh thổ nước mình. Chúng ta nói với nhau về chủ quyền quốc gia khi chính chủ quyền với đôi chân của mình, một cách nào đó, bị tê liệt.

Thật lạ lùng, trong một hoàn cảnh nghèo nàn, mất tự do, xã hội Việt Nam còn có cái tên đủ tin cậy về tin tức: Phạm Xuân Ẩn. Không nói đến hoạt động tình báo, mà với tư cách một nhà báo, Phạm Xuân Ẩn là một cây bút phân tích đáng để học nghề. Còn chúng ta những nhà báo Việt Nam đang tác nghiệp bảo vệ chủ quyền biển đảo không từ thực địa, từ phòng họp nhà trắng, nhà đỏ, mà từ căn tin mỗi toà soạn.

Không xa đâu Trường Sa ơi

Những giọt nước mắt của tình quân dân khô tạnh tức thì sau mỗi chuyến tham quan biển đảo.

Trường Sa đã rất xa trong tác nghiệp báo chí khi tàu giặc lù lù trước trời của ta, biển của ta.

Đối diện với “cuộc xâm lăng trên biển lớn nhất trong lịch sử” bỗng ứa mắt ao ước được cùng những đồng nghiệp từng đêm thức với những bản thảo còn tươi nguyên mùi biển.

(Trời mưa bão thật buồn, nên để lại hưng hửng rồi sẽ viết tiếp về cái cách “có đảng, nhà nước lo” có lí hay không?)

 

CHÚNG TA KHÔNG THỂ ĐỂ MẤT BIỂN, MẤT ĐẢO ĐƯỢC (đây là bài phát biểu của đại sứ Nguyễn Trường Giang, đăng trên Tuanvietnam, Vietnamnet)

Hiện nay chúng ta đang đứng ở thời điểm lịch sử vô cùng quan trọng của dân tộc. Vì sao? Vì chúng ta đang đối mặt với một cuộc xâm lược căn cứ theo các tiêu chí, định nghĩa của Liên Hiệp Quốc mà Đại hội đồng Liên Hiệp quốc thông qua năm 1974. Chúng ta phải kết luận rằng, chúng ta đang đối mặt với một cuộc xâm lược trên biển lớn nhất trong lịch sử nhân loại (trên đất liền thì có nhiều cuộc xâm lược lớn hơn).

Luận điểm này chúng ta phải ghi nhớ. Những gì đang diễn ra quanh Bãi Tư Chính chứng minh quá rõ ràng điều đó. Tại sao nó là thời điểm quan trọng trong lịch sử? Vì thời điểm này quyết định biển mất hay biển còn, nước mất hay nước còn. Thời điểm này quyết định chúng ta sẽ là quốc gia yếu ớt hay là quốc gia bản lĩnh, hùng cường.

Những diễn biến quanh Bãi Tư Chính là thời khắc rất quan trọng trong cuộc chiến đấu bảo vệ chủ quyền của chúng ta. Tôi cho rằng đây là cuộc chiến chiến lược, giống như Điện Biên Phủ năm 1954, như trận Điện Biên Phủ trên không năm 1972. Nó quyết định bước ngoặt trong cuộc đấu tranh trên biển của chúng ta. Nó có tính chất hết sức chiến lược, kết quả của nó sẽ quyết định tương lai của dân tộc Việt Nam.

Chúng ta đang đứng trước một lựa chọn rất khốc liệt. Có một vài người cho rằng: trời ơi, chúng ta làm sao có đủ tiềm lực để giữ được biển đảo; chúng ta phải duy trì hòa bình, ổn định vì có hòa bình, ổn định mới có thể phát triển. Hôm nọ tôi kinh ngạc xem một clip nói rằng, chúng ta không có đủ tiềm năng để chiến đấu, rằng nếu có mất một ít biển đảo thì cũng không tác động lớn đến chính trị, kinh tế, xã hội của Việt Nam. Tôi thật sự kinh ngạc khi nghe có người cho rằng, họ mạnh ta yếu, ta chống giữ thế nào; rằng mấy hòn đảo xa xôi ngoài kia làm sao mà ta phải chiến đấu, bảo vệ đến cùng vì như thế có thể dẫn đến chiến tranh, làm sao có hòa bình, ổn định.

Xin thưa, nếu nước không còn, nếu biển không còn, còn đâu là hòa bình, còn đâu là ổn định. Đó là chân lý đơn giản.

Trong thời điểm lịch sử này, là chúng ta phải đối diện với sự lựa chọn: chúng ta có để mất Bãi Tư Chính hay không? Liệu có một Scarborough 2012 hay không? Chính hôm nay, chúng ta phải quyết định.

Qua vụ Bãi Tư Chính này, chúng ta nhận rõ hơn dã tâm của họ quyết tâm biến Biển Đông thành ao nhà của mình.

‘Chúng ta không thể mất biển, mất đảo được’
Đại sứ Nguyễn Trường Giang: ‘Chúng ta không thể mất biển, mất đảo được’
Vậy người Việt Nam có lựa chọn như thế nào? Chúng ta có lựa chọn phải xin phép họ để đến tiếp tế cho các chiến sỹ của chúng ta trên đảo hay không? Chúng ta có chấp nhận không? Chúng ta có chấp nhận chúng ta là một dân tộc hèn yếu hay không? Chúng ta có chấp nhận chúng ta mất phẩm giá quốc gia hay không? Lúc này là lúc lựa chọn.

Tôi cho rằng, tuyệt đại đa số người Việt Nam lựa chọn phải giữ được biển, phải giữ được nước. Chúng ta phải lựa chọn xây dựng được đất nước Việt Nam hùng cường và thịnh vượng để không một quốc gia, dù hùng mạnh đến đâu, có thể bắt nạt chúng ta, có thể xúc phạm phẩm giá quốc gia của chúng ta, có thể xâm phạm chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ của chúng ta, có thể xâm phạm vùng biển của chúng ta!

Trên thế giới này, có 10 quốc gia mà không một ai có thể và dám xúc phạm đến họ; Việt Nam chúng ta nằm trong số đó. Nhưng phẩm giá quốc gia đang bị thách thức, làm sao chúng ta có thể chấp nhận ở ngay trên vùng biển của chúng ta mà lực lượng chấp pháp của chúng ta bị xua đuổi?!

Chúng ta phải giữ bằng được Bãi Tư Chính!

Thứ nhất là nhận diện về Bãi Tư Chính. Nếu chúng ta không nhận diện đây là cuộc xâm lược, thì có người sẵn sàng nói, chã nhẽ vì nó mà chiến tranh. Nhận thức là rất quan trọng.

Thứ hai là lý trí. Lúc này là lúc họ áp dụng chiến thuật dưới mức chiến tranh triệt để, đặc biệt khi họ đang trải qua cuộc chiến tranh thương mại. Nếu họ bắn một phát súng, chắc chắn họ sẽ dẫn đến cuộc suy vong. Giấc mộng của họ chắc chắn sẽ bị chôn vùi dưới đáy biển này. Không chỉ các nước trong khu vực, rất nhiều nước khác đang chờ đợi cơ hội này để đánh con hổ đang trỗi dậy sụp xuống. Rất nhiều quốc gia đang chờ đợi thời điểm đó. Vì thế, chúng ta phải đủ mạnh mẽ, đủ tỉnh táo. Họ sử dụng chính sách dưới ngưỡng chiến tranh, sử dụng chiến thuật vùng xám, gần miệng hố chiến tranh để mọi người sợ hãi. Tuy nhiên, sẽ có xung đột, va chạm dữ dội. Đó là cuộc đấu tâm lý. Nếu chúng ta chuẩn bị cho chiến tranh, chúng ta sẽ có hòa bình. Đó là binh pháp Tôn Tử.

Có thể có người nói, nhận xét của tôi có chút cực đoan. Tôi nói, niềm tin là cực kỳ quan trọng. Nếu chúng ta tin rằng, chúng ta giữ được biển, giữ được Bãi Tư Chính, chúng ta sẽ giữ được. Niềm tin là vô cùng quan trọng, là cơ sở giúp chúng ta có đủ sức mạnh để giữ biển đảo.

Mà biển là của mình, đảo là của mình, chúng ta không có sức mạnh nào cũng giữ được. Có nhiều người đang nhầm lẫn về thời đại chúng ta đang sống. Thời đại này khác các thời kỳ trung cổ. Làm sao cứ so sánh họ mạnh, ta yếu. Xin lỗi, đó là sự so sánh ngu xuẩn. Tôi xin thưa, đây không phải là thời kỳ trung cổ. Thời đại của chúng ta đang sống là thời đại của thế kỷ 21; trật tự an ninh đã được xác lập sau Chiến tranh Thế giới Thứ hai vẫn đang tồn tại; hệ thống luật pháp quốc tế vẫn đang tồn tại; 99% cam kết quốc tế vẫn đang được thực hiện nghiêm chỉnh.

Đúng là ngày nay, các nước vẫn sử dụng vũ lực, nhưng phải có cớ mới sử dụng vũ lực được. Cái cớ của họ là gì? Bãi Tư Chính là của họ? Chúng ta là kẻ cướp biển, cướp đảo của họ? Họ chứng minh được việc này thì họ mới có thể bắn. Nhưng làm sao họ chứng minh được! Họ không thể chứng minh được!

Tôi cho rằng, trong bất kỳ tình huống nào chúng ta cũng ngăn được các dàn khoan của họ vào vùng biển của chúng ta. Lý do là chưa một quốc gia nào trên thế giới này làm được việc đó. Nếu làm được thì người Mỹ, người Nhật đã chiếm sạch biển của thế giới rồi. Không một ai có thể dùng vũ lực để chiếm biển cả.

Tôi cho rằng, chúng ta không thể nào đánh mất biển được. Tôi đã nói điều này 10 ăm nay rồi. Chúng ta không có lý do gì đánh mất biển, mất đảo.

Chúng ta có đầy đủ cơ sở pháp lý khách quan, thuyết phục để bác bỏ chủ quyền của họ ở Hoàng Sa, Trường Sa, đường lưỡi bò. Đây là công cụ vô cùng quan trọng, là niềm tin quan trọng. Nhất định chúng ta giữ được.

Câu chuyện lòng dân là cực kỳ quan trọng. Nếu Biển Đông nằm trong trái tim của mỗi người Việt Nam, Biển Đông không bao giờ mất được. Nếu chúng ta dửng dưng, vô cảm, không quan tâm đến biển thì khả năng giữ là khó. Lòng dân quyết định tất cả. Chúng ta phải có được đoàn kết dân tộc, 96 triệu người như một, chúng ta sẽ giữ được biển bảo.

Tuy nhiên, chúng ta phải chuẩn bị những phương án cần thiết nhất, không chỉ đơn giản là gửi công hàm hay tiếp xúc… Sức mạnh của chúng ta lớn lắm, danh tiếng của Quân đội Nhân dân Việt Nam lớn tương đương 50 sư đoàn được trang bị hiện đại nhất. Nhiều nhà ngoại giao ở Liên Hiệp Quốc đã nói với tôi như vậy, họ kính nể Việt Nam.

Tuy nhiên, truyền thông của chúng ta về vụ việc này còn hơi khiêm tốn. Cần tuyên truyền rộng rãi hơn nữa để thấy, nếu họ đưa một chân sói vào được vùng biển của chúng ta, họ sẽ đưa tiếp chân sói thứ hai, chân sói thứ ba… từ đó chúng ta sẽ mất khu vực phòng ngự chiến lược trong vùng biển của chúng ta.

Cuối cùng, thái độ nhân nhượng là không ăn thua, giữ đại cục không ăn thua. Chúng ta từng nhũn nhặn, nhân nhượng nhưng không có tác dụng, dẫn đến những diễn biến quanh Bãi Tư Chính ngày nay. Chúng ta phải có lòng tin, sự quyết tâm vì bất kỳ sự nhân nhượng nào sẽ không dẫn đến hòa bình.

Tư Giang lược ghi



Chuyên mục:Nhân vật - Sự kiện, Nhân vật, Sự kiện, Xã hội, Xã hội

Thẻ:,

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.

%d người thích bài này: