Núi Ba Vì (Ảnh: Internet)
Cái gì đó nhỉ, mà từ chiều qua, về lại am, bỗng lòng cứ êm cứ mượt cứ chứa chan và ra như cũng rất uỷ mị đầy xúc cảm! Hai ngày ra biển với mấy thằng đệ và vài bạn bè thân ái nữa. Nửa đêm, ra sát biển nằm. Trưa qua trước khi về, chui vào núi cũ. “Ông anh trên núi” bừng bừng nói năng quá xá khác hẳn vô cùng im sâu lặng lẽ xưa kia. Kể mọi người nghe ông đã từng tát tôi một phát, ông bèn tiến tới, ôm lấy đầu mình, dịu dàng hôn lên trán. Mình giang rộng tay hét lên : “Tôi chưa từng dấu diếm các ông điều gì!”.
Tối xuống ăn cơm với huynh đệ. Một tay nguyên chánh xứ, sáng qua 4g vào bếp nấu cơm, tụt huyết áp còn 6-8. Một tay thì xin cầu nguyện cho bà mẹ ngoài quê có nguy cơ ung thư vòm họng. Bỗng nhiên lòng như tan chảy vì thương cảm. Thương cảm anh em huynh đệ, thương cảm cho mình, cho mọi người, cho tất cả. Thương cảm vui mừng cho cô bạn nhà báo, ân cần với chú con trai 5 tuổi, bà mẹ thân ái mà cũng vui chơi ngang tàng với “bạn trai” là đứa con trai yêu dấu. Thương cảm luôn cho cô cháu gọi bằng ông. Vừa bước vào đời, tâm trong, dạ thành, kiên quyết trong trách nhiệm!
Trưa nay nằm ngủ mệt. Ngủ không mơ. Thức giấc, chẳng biết mình là ai, từ nơi nào tới. Chẳng mấy khi ngủ mà không mê mộng. Úi chao! Cái thức, cái thức bày vẽ ra đủ thứ đủ trò. Và đeo đẳng bám chặt lấy mãi không thôi. Bày ra mình đây, tôi đây, hay dở tốt xấu cô liêu hạnh phúc khốn khổ đớn đau sống chết tèm lem tép nhép quá chừng chừng đây, mà ra như chẳng thoát ra được. Cũng cái thức, bày ra nào người nào ngợm, nào núi và sông, nào tu nào luyện, nào đạt Đạo đạt điếc búa xua, phát mệt mà chẳng thoát ra được. “Đất bằng, bỗng nhiên phát sinh núi sông đại địa tùm lum!”, công án thiền từ tay thiền sư nào đó! Nãy nhìn con giun bò trên xi măng cầu thang, cũng thương nó quá. Nó chẳng mấy ý thức chăng, nên khốn khổ sai đường nhưng nào biết khốn khổ sai đường!
Chiều ngồi cafe Hương Ỉn lướt Facebook. Hai câu thơ của ông Dung Tran làm cho muốn khóc! “Hồn đang rong ruổi trời phương ngoại, hay vẫn quê nhà sương khói bay!?”. Quê nhà! Quê nhà! Quê nhà mù sau làn khói! Nhiều câu thơ về quê nhà sau làn khói. Thôi Hiệu và Tản Đà thì thôi rồi: Quê hương khuất bóng hoàng hôn, trên sông khói sóng cho buồn lòng ai! Lão nào không nhớ tên, cũng không nhớ đúng lời: Quê nhà xa lắc xa lơ đó, chỉ thấy phương trời muôn khói bay! Còn ông TCS thì “con đi hoang một đời!”.
Quê nhà Sơn Tây, quê nhà Phú Thọ. Quê nhà chập chùng khói sương ký ức từ những đêm mẹ thầm thì kể chuyện với bao luyến nhớ xót xa. Đã về lại quê nhà. Leo lên núi Ba Vì. Ngồi bên bờ Sông Hồng. Nhưng sao càng về quê, càng nhớ mẹ và nhớ nhà da diết. Quê Sơn Tây và Phú Thọ vẫn đẹp lạ lùng, nhưng sao vẫn đồng vọng về một Quê Nhà nào xa lắc nơi đâu, trong đám khói sương bảng lảng!?
Quê nhà sau đám khói sương “thoại đầu” chăng nhỉ? Chỉ khi “thấy” thoại đầu rồi buông tay nhảy vào một trận, mới an chăng?! Quê nhà ở ngay trong bụng mình đó chăng? Quê nhà ở ngay đây, sao vẫn là kẻ đi hoang lạc nẻo, biết bao quay quắt khốn khổ băn khoăn?! Quê nhà ở ngay đây, sao cứ xuyến xao chao động điên đảo mãi?! Xót xa cho mình quá. Thương cảm cho người quá. Muốn tan chảy vì xiết bao nỗi niềm đau đớn bơ vơ. Và đau, và tiếc cho những vui mừng hí húm vớ vẩn kiếp người! Con người ơi! Quê hương ơi! Mấy cha nội thừ siên thiền sư ơi, có lão nào đến đây, thò cái tay ra, ngoạc cái mồm lên, trừng đôi mắt lửa, mà hét lên một tiếng rống dài bất tận: Trực chỉ nhân tâm, kiến Tánh thành Phật!?
Đặng San
Trả lời