Lưu Hiểu Ba/Hồ Như Ý dịch: Vong linh của mùa xuân năm đó (Kỉ niệm 18 năm sự kiện 4 tháng 6)

Dân Hồng Kông tưởng niệm Lưu Hiểu Ba. Ảnh 15/07/2017.Reuters

Nếu tôi là một điếu thuốc, vậy thì hãy đốt cháy nó để thực hiện lời hứa.
Nếu tôi được đốt cháy hết, vậy thì hãy dùng những tàn tro để thực hiện lời hứa.

 

Mùa xuân, cảm nhận tuyết lớn; Ánh mắt khi bị theo dõi canh gác, cảm thụ vong linh của đêm nay; Hoa tuyết có hay không bay vào trong mộ phần? Có hay không đem giấc mộng của tôi từ trong tuyết lớn đem đi. Tôi không thể nào không nhớ lại bóng nghiêng bia kỉ niệm, đem đêm tối khủng bố đưa vào trong đôi mắt. Có người nói, chết vì tự do là một loại vĩ đại. Mà tôi lại muốn rằng, hãy để mọi người sống trong cuộc sống bình thường.

Mùa xuân năm đó, bị kinh sợ bởi lưỡi lê đâm xuống, gương mặt đột nhiên dữ tợn. Mùa hoài thai sinh mệnh, nhưng lại nôn ra một mộ phần khổng lồ. Những ánh nắng đã từng ấm áp, đông kết lại thành băng trong những mương rãnh. Những giọt nước mắt chứa đầy máu, giống như những bông tuyết bay trong bão cát.

Mùa xuân năm đó, ngã xuống dưới dây xích xe tăng, làm cho tôi đào hết toàn bộ trí tuệ và hiến lên tất cả linh hồn cũng không đạt tới độ cao của mộ phần.

Mùa xuân năm đó, ước mơ đã trở thành nỗi đau suốt đời của các bà mẹ. Mỗi một mùa xuân sau đó, đều bị dây xích trói buộc. Nhưng tôi biết, đó là di sản và khảo nghiệm được lưu lại bởi những vong linh.

Mùa xuân năm đó, hy vọng của tôi tan vỡ, để cho thân thể gầy yếu và linh hồn hư nhược của tôi, rời đi trước khi tia nắng đầu tiên chiếu xuống. Sợ hãi bất kỳ hành vi vĩ đại kiểu anh hùng, lại không cách nào tiến hành tự mình mạo phạm, tự mình khinh nhờn. Cuộc sống khép kín, vùng vẫy trong khoảng không trống rỗng, chỉ có thể đốt lên một điếu thuốc, nắm chặt mỗi một khoảng khắc rớt xuống; Sự thức tỉnh của độc ác, đã từng tràn ngập mỗi thời khắc của tuyệt vọng. Hoa rơi trong mùa xuân im lặng, đem tôi kéo dậy từ trong vực thẳm.

Mùa xuân của linh hồn người đã khuất mịt mờ tràn ngập khắp không gian, vong linh của mùa xuân xuyên qua thời gian, đến từ nơi kia rất xa xôi, nhẹ nhè hô hoán gọi tôi, an ủi tôi. Những cầu nguyện, sám hối, méo mó và giãy dụa, giống như treo ngược trong màn đêm. Những bông hoa bách hợp nở ra mờ mịt, giống như những bóng người vặn vẹo gợn sóng trong nước, biến hình hướng về đêm tối.

Linh hồn người đã khuất của mùa xuân là ánh mặt trời, xuyên qua tường cao và song sắt chiếu vào người tôi, hòa tan hòn đá tảng trong khe suối sâu, kiên trì cứng rắn mài từng chút một góc cạnh. Những người tự yêu bản thân có bao nhiêu yếu đuối, nhỏ bé lại buồn vui thất thường. Ngay cả khi những thời khắc vĩ đại ở gần ngay trước mắt, cũng không có lực lượng để tiếp thu. Nhúm nhỏ những ánh sáng dư thừa lấy đi từ trong cơ thể tôi, đã soi sáng cho tôi một con đường.

Mùa xuân của linh hồn người đã khuất là thần linh, đem vĩnh hằng xuyên suốt vô hạn, được vô số thiên sứ vây quanh, trên mình tỏa ra bao nhiêu quang mang, với một nụ cười xán lạn soi sáng cho tôi. Không oán trách bờ bên kia chênh vênh xa xôi cỡ nào, không xem thường bờ bên này với bao tầm thường, thậm chí đến cả con kiến, cũng không hề xem thường nó.

Vong linh của mùa xuân là tấm bia bất hủ, dựng lên trong sự cô tịch dài dẵng, kể cả khi không được phép kính ngưỡng, cấm chỉ tiếc thương tưởng nhớ, cũng không hề giảm đi tơ hào sự cao quý. Giống như hướng về biển cả để giới thiệu trời mây, hướng về trời xanh giới thiệu biển cả, hướng về linh hồn tôi giới thiệu linh hồn bạn.

Mùa xuân của linh hồn người đã khuất chờ đợi tôi, vượt qua cả những vỗ về của sóng biển đối với vách đá, mỗi giây mỗi giờ mỗi ngày mỗi tháng mỗi năm, dùng thăm hỏi an ủi vĩnh hằng để chống lại cái lạnh vĩnh hằng, dùng sự dịu dàng bao la để ôm lấy cương ngạnh vô hạn. Cuối cùng cũng sẽ có một ngày, vách đá sẽ cảm động, sẽ rơi lệ, sẽ vỡ nát, sau đó sẽ dung nhập vào trong biển cả bao la.

Những linh hồn của mùa xuân, xa xôi, rất xa, càng vì rất, lại gần trong gang tấc như thế. Không cần nói thất bại, không cần nói ánh sáng của mười tám năm thời gian, từ thời khắc những sinh mệnh trẻ trung đổ gục xuống, cái chết của người Trung Quốc đã cho thấy sự thuần khiết và vĩ đại hiếm thấy, sự sợ hãi không thể nào nhấn chìm thức tỉnh, sự thức tỉnh của những bà mẹ và vô số những người hoạt động bảo vệ nhân quyền, chứng kiến sức bất tận của những linh hồn người đã khuất.

Tôi nói không được rõ ràng, rằng linh hồn những người đã khuất đã làm cho mùa xuân tàn nhẫn năm đó thăng hoa, hay là mùa xuân tàn nhẫn năm đó đã làm cho những linh hồn người đã khuất thăng hoa. Sinh mệnh trong phút chốc bị tước đoạt, mộ phần nhưng còn mãi với đất trời. Lời dặn dò trước lúc ra đi đã toàn thành nên tuổi trẻ, tôi sẽ sống trong những lời hứa được đưa ra vào mùa xuân năm đó.

Nếu tôi là một điếu thuốc, vậy thì hãy đốt cháy nó để thực hiện lời hứa.

Nếu tôi được đốt cháy hết, vậy thì hãy dùng những tàn tro để thực hiện lời hứa.

Tại nhà riêng ở Bắc Kinh, ngày 2 tháng 6 năm 2007



Chuyên mục:Nhân vật - Sự kiện, Nhân vật, Sự kiện, Tác giả - Tác phẩm, Tác giả, tác phẩm, Thân hữu, Thân hữu

Thẻ:,

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.

%d người thích bài này: