Cha Đặng San: Khổ Nạn Giữa Một Nhân Loại Khổ Nạn / Tất Cả Chỉ Là Im Lặng

Ảnh minh họa (Internet)

 

Phật bảo: Cả nhân loại đang bị lửa cháy. Cười gì! Vui gì! Tất cả đang bị lửa cháy! Phật cũng tuyên thuyết sự thật Đời là Khổ. Nhiều khi cũng thắc mắc, có đúng thật không? Đời vẫn tươi xinh tung tăng hạnh phúc mà! Nhưng có thật đời là tươi xinh tung tăng hạnh phúc không? Lâu lâu, gặp một hai chị nữ tu. Tâm thật trong. Dạ thật đơn thành. Nhưng các chị vẫn đau đáu khổ não vì sao con đường hoàn thiện lại trầy trật gai góc khó khăn đến thế! Dường như, với những con người tưởng chừng tốt lành đó, vẫn có cây Thánh Giá quá nặng. Quá nặng đi, tiếng gọi trở nên hoàn thiện! Ồ, những con người trong lành như thế, huống chi chúng ta, ngụp lặn trong bao sóng nhồi bão dập cuộc đời!

Phật thì bảo căn nguyên mọi khổ não là do tăm tối vô minh. Cái tăm tối vô minh chính yếu nhất, là cứ cho rằng có một cái tôi và những cái của tôi. Khư khư bám chặt lấy chẳng chịu lìa. Chẳng mấy ai thấy mình là mây bay gió thổi, là cánh chim trời tung bay tự do. Với Đại Thừa, chẳng mấy ai thấy mình là cánh chim tung bay tự do giữa một bầu trời Chân Tâm huyền nhiệm. Nói chung là buông cái tôi giả tạo xuống, chết đi con người cũ kỹ chật chội nặng nề!

Nhưng có nhất thiết mọi Bồ Tát vào đời, là phải mang vác mọi chúng sinh cùng với mọi khổ nạn của họ chăng? Thì cứ coi Giêsu như một Bồ Tát, Bồ Tát Thiên Chúa. Sức mạnh thần linh của Lời Thiên Chúa, nói một câu, khởi một niệm, thì tất cả những khổ sầu tăm tối nhân gian đều biến tan đi hết! Nhớ mấy chục năm trước, đêm Thứ Bảy Phục Sinh, cứ mỗi lần nghe tuyên bố : Ánh Sáng Chúa Kitô, tự nhiên thấy mọi khốn cùng tăm tối lòng mình đời mình tan đi, như bóng đêm biến mất trong ánh sáng.

Cần gì phải chết, mà chết dữ quá, chết đau đớn ghê hồn quá, chết tủi nhục bi thương quá. Như vậy nhân loại mới tỉnh ra chăng? Như vậy nhân loại mới hết đớn đau và tội lỗi chăng? Chết trần truồng trên Thánh Giá, như con rắn đồng treo lên giữa sa mạc. Mọi dữ dằn độc địa trần gian treo lên đó. Mọi bi thương khổ luỵ tội lỗi điên khùng trần gian treo lên đó! Và cái tôn giáo này, Kitô Giáo, lúc nào và ở đâu cũng giương cao Ổng lên, trên Thánh Giá, như hình ảnh của Tình Yêu và sự Giải Thoát tận cùng?

Một nửa Kitô Giáo là máu me, gào thét, tan nát, cô đơn, hụt hơi không thở được, bị đâm thấu trái tim, rồi chết! Ghê hồn quá! Đáng sợ quá! Như cả trần gian là ghê hồn đáng sợ! Hình ảnh con người đó, theo mãi, bám mãi, vào tâm tưởng từng người Kitô hữu, như thân phận tội luỵ khổ đau của mình, của người, của đời!

“Đây là cây Thánh Giá, nơi treo Đấng Cứu Độ trần gian “. Nhìn lên đó, có thấy khổ đau mình đã được treo lên? Tội lỗi mình đã được treo lên? Cả trần gian khốn khổ đã được treo lên? Mình và cả trần gian đều sáng trong, lành thánh?

Thôi! Thôi! “lỡ bị” làm môn đệ của cái Ông chết bầm chết dập này, lơ mơ chẳng cảm chẳng hiểu hết được cách thức giải quyết khổ đau tội luỵ nhân gian của Ổng! Chỉ biết cung kính mà sợ hãi ngắm nhìn. Và tin tưởng cùng mong ước rằng, tội lỗi và khổ luỵ đời mình, Ổng cũng đã mang lấy hết. Mỗi lần nhìn lên đó, lại tin mình được yêu, mình được cứu, mình được mang vác và đặt trong con tim khổ nạn của Ổng.

Ngay cả chút khát vọng làm Bồ Tát mang vác chúng sinh, Ổng cũng mang dùm, Ổng cũng chịu đựng dùm, Ổng cũng chết thay dùm. Chứ bản thân thì nhát sợ lắm. Một cú roi thôi. Một chút lưỡi dao cứa thôi. Sợ. Sợ lắm. Xin Ổng làm Bồ Tát thay. Xin Ổng đau đớn và chết thay. Phần mình, nguyện cho êm ái từ tốn mà chết cái tôi mình đi. Ai chê một chút, cũng được. Ai khinh bỉ nhiều chút, cũng được. Con người mình đã chết, đã không còn thật. Những dự định, toan tính, yêu ghét của mình, chẳng còn gì quan trọng nữa. Con người mình đã chết, đã không còn thật. Ngay đến cuộc đời mình, sự sống mình, cũng chẳng còn gì quan trọng. Mình đã chết. Mình đã chết. Mình đã hết. Nếu còn gọi là sống, thì sống theo kiểu vừa đi vừa ngước nhìn. Ngước nhìn lên Cây Thánh Giá.

Tất Cả Chỉ Là Im Lặng

“Ngài gục đầu xuống, tắt thở!”. Kết thúc một cuộc đời sao buồn quá! Sau những trận roi đòn, mão gai, đóng đinh, gươm đâm, nhục mạ, một kết thúc như thế kinh khủng quá!

Nhưng bây giờ, nằm im sâu trong huyệt mộ, tất cả vũ trụ đều lặng yên. Mọi vui buồn sống chết đều lặng yên. Trái đất ôm lấy đứa con dịu dàng của mình. Trái đất ôm lấy thân xác đứa con là Ngôi Lời Nhập Thể của mình. Và ra như trái đất cũng hoàn toàn lặng yên. Buồn cười và thương xót cho những tính toán lo toan sợ hãi mừng vui đủ thứ! Rồi tất cả đều đi vào lặng yên, tất cả đều trở nên bất động lặng yên ra như vô nghĩa!

Giêsu đã “trút bỏ mọi vinh quang”, hay là, Giêsu đã hoá ra Không. Giêsu hoàn toàn chẳng còn gì, chẳng có gì. Ngay một niệm khởi cũng chẳng còn chẳng có. Sự im lặng đến tận cùng. Sự im lặng đến độ hoá ra Không!

Sẽ đến lúc, người môn đệ theo Giêsu cũng phải học thế nào là im lặng. Tắt mọi ngôn từ. Tắt mọi suy tưởng. Tắt mọi toan tính. Tắt luôn mọi động niệm lăng xăng trong tâm. Tư thế người môn đệ bấy giờ là trải dài xuống, nằm im xuống. Như thể tan đi xoá đi trong đất với đất và thành đất. Người môn đệ bấy giờ cũng hoá ra Không.

Hoá ra Không. Và, một đoá hoa vàng, tự nhiên, lặng nở!



Chuyên mục:Nhân vật - Sự kiện, Nhân vật, Sự kiện

Thẻ:, ,

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.

%d người thích bài này: