Dù dưới mắt của Hoa Kỳ, Việt Nam chẳng bao giờ được kể là mục tiêu chiến lược của họ cả, nhưng thực tế đây là điểm động để chuyển cục diện thế giới, nói rõ ra đó là một con chốt quyết định trong ván cờ thế giới, sau thế chiến II và trong chiến tranh lạnh. Lạnh là đối với thế giới thôi, còn Việt Nam thì luôn luôn là chiến tranh nóng, thế cho nên khi nói Việt, Nam là nạn nhân của các thế lực quốc tế, và là lễ vật để tế cho thần Hòa bình và phát triển của cả thế giới quả không có sai vào đâu được.
Mỹ đã chọn Hồ Chí Minh và Cộng sản để truyền khẩu quyết Diệt Phát xít, Chống Thực dân mà không giúp người Quốc gia. Huấn luyện và trang bị võ khí cho đội quân Cộng sản, đồng thời cũng cho Hồ mượn luôn danh nghĩa Đồng minh kháng Nhật để gây thanh thế, và giấu biến cái Đảng Cộng sản đi để chỉ dùng danh nghĩa Mặt Trận Việt Minh đấu tranh giành Độc lập Dân tộc khỏi tay Phát xít, Thực dân, đủ thấy Mỹ đã biết rõ Hồ là cán bộ của Quốc tế Cộng sản và Độc lập Dân tộc chứ không phải bất cứ thứ gì khác, có thể kéo được toàn dân Việt Nam nổi dậy.
Ngày 6-8-45, T.T. Truman ra lệnh ném quả bom nguyên tử đầu tiên của Mỹ xuống thành phố Hiroshima của Nhật, rồi ngày 9-8-45 quả thứ 2 (hy vọng đây là quả cuối cùng trên hành tinh này) ném xuống Nagasaki. Ngày 14-8-45 Nhật đầu hàng vô điều kiện. Ngày 2-9 tướng Mỹ Mac Arthur tổ chức lễ chính thức cho Nhật ký vào văn kiện đầu hàng. Thế chiến kết thúc. Mỹ vào cuộc chiến tại Á Đông và cũng đã thành công tại Đông Á.
14-8-45 Nhật Hoàng tuyên bố đầu hàng vô điều kiện, thì ngày 17-8-45 Hội truyền bá Quốc ngữ và sinh viên Hà Nội tổ chức biểu tình tuần hành đòi Độc lập và quyết định sẽ tổ chức một cuộc biểu tình quy mô hơn có công chức và mọi tầng lớp Hà Nội tham dự vào ngày 19-8-45.
19-8-45 cuộc biểu tình rầm rộ kéo tới nhà hát lớn Hà Nội, những người tổ chức biểu tình chưa kịp lên tiếng, thì đột nhiên cờ đỏ sao vàng và các biểu ngữ của Việt Minh được trương lên, những tiếng ủng hộ Việt Minh nổ ra. Rồi kéo tới phủ Khâm sai của Phan Kế Toại buộc phải trao quyền. Người Hà Nội lần đầu tiên thấy lá cờ đỏ sao vàng, và nghe được tên Việt Minh, thế là thành cuộc Cách mạng tháng Tám. Quả tình Việt Minh, Việt Cách, Việt Quốc, thì chỉ những người đấu tranh mới phân biệt được thôi, còn dân chúng, ngay cả sinh viên, giáo chức, công chức… đều cho đó là những người cách mạng đấu tranh vì Độc lập Dân tộc cả.
Hồ Chí Minh đã khôn lanh chọn đúng ngày 2-9-45 ngày Nhật ký đầu hàng Mỹ để làm ngày lễ Tuyên ngôn Độc lập tại vườn hoa Ba Đình Hà Nội, trong ngày đó long trọng nhất là mấy sĩ quan Mỹ cũng có mặt trên hàng ghế danh dự. Mỹ đã giúp Cộng sản lập chiến khu, Mỹ đã có mặt bên cạnh Hồ trong ngày độc lập để mặc nhiên cho người Việt hiểu rằng Việt Minh là người của Đồng Minh. Nhưng Mỹ nhất định lờ đi không chịu công nhận chính phủ Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, mặc dù Hồ Chí Minh đã nhiều lần gởi thư xin với T.T. Truman.
Điều nên chú ý ở đây là việc Đồng Minh cử hai nước vào Việt Nam tước khí giới quân Nhật từ vĩ tuyến 20 đổ ra là Trung Hoa Dân Quốc, vĩ tuyến 20 đổ vào Nam là Anh Quốc, mà tại sao không phải là một nước? Người Mỹ biết rõ việc quân Anh cõng quân Pháp trở lại Nam vĩ tuyến 20 mà vẫn lờ đi. Phải chăng trong chiến lược của Mỹ đã có dự trù cho một cuộc chiến tranh giữa Việt-Cộng-sản và Pháp-Thực-dân, mà mượn máu xương người Việt để làm việc đó.
Đến đây thì đã có lời giải đáp thắc mắc là tại sao Mỹ lại cho Cộng sản Liên Xô nhiều lợi thế khi chia Âu Châu? Tại sao Mỹ buộc họ Tưởng phải cởi trói cho Mao? Và tại sao Mỹ lại nuôi lá bài Hồ Chí Minh? Đó là dùng Cộng sản Diệt Thực dân, ông chủ cũ của thế giới nhược tiểu vậy.
Nhưng tại sao Mỹ không dùng thế lực Quốc gia để diệt Thực dân? Người Mỹ vốn thực tế, họ đã rút ra được bài học tại Trung Hoa Dân Quốc, phe Quốc gia tiếng gọi là Dân chủ, nhưng chưa biết tổ chức và quản trị một nước Dân chủ, để nước Tàu rơi vào tình trạng sứ quân kiểu phong kiến, tham nhũng và tùy tiện, nếu Mỹ giúp Quốc gia thì phải đích thân đứng ra gánh chịu mọi thứ, kể cả phải làm kẻ thù đối với các nước Đồng minh Âu Châu lẫn Cộng sản, thắng thì chưa thắng, mà tiền của chắc là tốn nhiều. Vậy dùng Cộng diệt Thực là thượng sách.
Tuy nhiên khi quyết định buộc họ Tưởng phải để cho Mao cùng kháng Nhật, Mỹ đã thấy rõ không sớm thì muộn nước Tàu sẽ phải đổi chủ, hay nói khác là Mỹ đã cố tạo ra thế, để cho nước Tàu sớm đổi chủ. Nhận định này được rõ nghĩa khi Mỹ đã dự trù để cuộc chiến tranh Việt-Pháp phải xảy ra khi Anh đem Pháp trở lại Việt Nam và để Cộng sản cướp được chính quyên tại Việt Nam.
Cuộc chiến tranh Việt-Pháp làm cho các nước Thực dân phải tự thay đổi. Nếu không muốn mất hết với Cộng sản, thì phải trao trả Độc lập cho các nước thuộc địa để duy trì quan hệ tốt. Nước Anh mở đầu và các nước khác theo sau. Riêng Pháp vì cố đấm ăn xôi nên bị đòn đau. Rồi vì an ninh của chính Âu Châu trước sự đe dọa của Liên Xô các nước này phải xếp hàng trong Liên Minh Phòng Thủ Bắc Đại Tây Dương do Mỹ làm chủ soái.
Về phương Đông thì cuộc chiến Việt-Pháp và sự hiện diện của Cộng sản Việt Nam được xem như cái nút chận, sự thừa thắng xông tới của Trung Cộng xuống Đông Nam Á. Vào thời đó, Stalin mà cả Mao lẫn Hồ đều phải cúi đầu nghe lệnh. Nên Hồ có thế nhờ Sít, yêu cầu Mao không đem quân xuống Việt Nam, làm mất danh nghĩa của cuộc kháng chiến Dân tộc chống Thực dân do Hồ lèo lái.
Thế rồi Mao quay ngược lên phía Bắc nhảy vào đánh nhau với Mỹ ở Triều Tiên. Đây là một địa thế mà Mỹ muốn Tàu Cộng vào để Mỹ thử nghiệm hàng loạt võ khí mà Mỹ chưa có cơ hội dùng trong đệ nhị thế chiến, và cũng là dịp tạo ra các đợt võ khí tối tân mới để dùng trong chiến tranh biển người, phản lực cơ siêu thanh, pháo đài bay B52, phi đạn… Tuy trên thực tế phe Cộng thua, mà Mỹ lại vẫn chấp nhận chia đôi Triều Tiên, vì ở phía Tây đã có Đông Đức Tây Đức, còn ở phía Nam sẽ tới phiên Việt Nam. Đây Mỹ gọi là quân bằng cán cân quyền lực giữa Đông và Tây của cuộc chiến tranh lạnh.
Sau khi lãnh đòn của Mỹ tại Triều Tiên, Tàu hiểu rằng: không thể đùa với Mỹ, nên khi vào giúp Việt Nam làm nên chiến thắng Điện Biên Phủ, Tàu không dám ra mặt huyênh hoang như ở Triều Tiên, mà phải lẫn sau Việt Cộng, để rồi mau mắn chấp nhận vào bàn đàm phán với Pháp ở Genève, và cùng ngoan ngoãn buộc Việt Cộng phải ký chia đôi Việt Nam với Pháp, vì Mỹ muốn vậy. Chỉ có điều lần này miền Nam đã thiệt mất 3 vĩ tuyến, từ 20 xuống vĩ tuyến 17, nếu so với lúc quân Anh quần Tàu chia nhau tước võ khí quân Nhật.
(Xem tiếp theo kỳ 4: Việt Nam, Vật Tế Thần Trong Thế Đối Đầu)
Chuyên mục:Tác giả - Tác phẩm, Tác giả, tác phẩm, Xã hội, Xã hội
Trả lời