Lý Đại Nguyên: Việt Nam Trong Chiến Lược Toàn Cầu Của Hoa Kỳ – Kỳ cuối: Việt Nam, Vật Tế Thần Trong Thế Đối Đầu

(Trích VIỆT NAM, DÂN TỘC BỊ ĐỌA ĐÀY, NXB Văn Nghệ, 1998)

 

Nam Quốc, Bắc Cộng; thế giới được thấy một cuộc chiến tranh ý thức hệ thu nhỏ. Miền Bắc xây dựng một xã hội Duy Vật Vô Thần. Miền Nam xây dựng nền Cộng Hòa Duy Thần tuyệt đối và người Mỹ cũng vẫn không quên trao cho ông Ngô Đình Diệm của miền Nam một khẩu quyết Diệt Thực Dân, Chống Cộng sản. Diệt Thực dân thì ông Diệm đã hoàn tất còn Chống Cộng sản, ông coi đó là Lý tưởng.

Thật ra, Mỹ vẫn chưa thực sự quan tâm tới việc tạo điều kiện cho Miền Nam phát triển lâu dài. Chỉ có sự viện trợ nhất thời mà chưa có chương trình đầu tư dài hạn. Nhất là các ngành kỹ nghệ của Mỹ chưa lúc nào được triển khai. Hình thức Dân chủ Tự Do thì có, nhưng dân chúng vẫn bị coi nhẹ và bỏ quên. Quan trọng nhất là về mặt an ninh, tuy viện trợ quân sự nhiều mà từ thời Đệ nhất Cộng Hòa tới thời Đệ nhị Cộng Hòa, Mỹ chưa hề có một hiệp ước an ninh nào ký với Miền Nam, Mỹ chỉ có cam kết giữ an ninh cho Miền Nam qua cam kết trong Liên Phòng Đông Nam Á mà thôi. Thế cho nên khi Mỹ phủi tay thì họ không hề bị ràng buộc bởi bất cứ thứ pháp lý nào, nhất là Liên Phòng Quân Sự Đông Nam Á đã giải tán trước khi Mỹ rút khỏi Việt Nam, mà cuộc chiến ở đấy đã không còn cần nữa.

Cuộc chiến Việt Nam mà Mỹ đã trực tiếp tham dự và trực tiếp lãnh đạo, bất chấp dư luận quốc tế, lẫn sự phản đối của dân chúng Mỹ đến độ dẫn tới tình trạng phân hóa hết sức gay gắt trong nội tại Mỹ. Hai anh em của  TT. Kennedy bị giết. TT. Johnson không dám tái ứng cử. T.T. Nixon bị từ nhiệm giữa chừng. Năm mươi tám ngàn binh sĩ phải hy sinh, anh em TT. Diệm của Việt Nam bị giết, hàng triệu binh sĩ hai miền Việt Nam gục ngã và thê thảm hơn hết là sinh mạnh của dân chúng Việt Nam đã chết không thể đếm được. Rồi cả một Dân tộc trên 70 triệu người bị đẩy xuống địa ngục cùng khổ và lạc hậu do Cộng sản cai trị. Tất cả chỉ vì chiến lược toàn cầu của Hoa Kỳ.

Đối với chiến lược của Mỹ, thì cuộc chiến ở Việt Nam không phải để giải quyết những vấn đề của Việt Nam, không nhằm bảo vệ tự do cho Miền Nam và cũng không phải để diệt Cộng sản tại Việt Nam nữa. Trong chiến lược toàn cầu của Mỹ thì những biến cố tại Việt Nam, và nhất là cuộc chiến Việt Nam, được dùng như một thứ đòn bẩy làm chuyển biến cục diện toàn thế giới đi đúng vào thế Dùng Cộng Diệt Cộng của Mỹ.

Đây là một công đoạn quyết định để kết thúc 50 năm thực hiện chiến lược toàn cầu của Mỹ, bởi thế mà Mỹ đã dồn mọi khả năng để chơi ván bài quái ác này. Dùng chiến tranh Việt Nam vừa để áp lực Trung Quốc vừa để hổ trợ cho Trung Quốc dứt khoác quay súng lại chống Liên Xô. Khi Nixon bắt tay Mao Trạch Đông ở Bắc Kinh thì việc Dùng Cộng Diệt Cộng được chính thức áp dụng. Thế giới Cộng sản bị chia thành hai thế thù địch, các Đảng Cộng sản cũng bị phân hóa.

Cuộc chiến Việt Nam xong nhiệm vụ. Nội tại nước Mỹ cũng bị phân hóa quyết liệt. Mỹ phải ra khỏi Việt Nam, nhưng ra bằng cách nào? Theo TT. Nixon thì phải Việt hóa chiến tranh Việt Nam, để Miền Nam tồn tại sau khi quân Mỹ rút hết khỏi Việt Nam. Đây là một lối rút danh dự cho Mỹ. Nhưng chủ trương của Nixon đã không được dùng và chính ông cũng bị mất chức. Một chủ trương khác thâm hơn đúng với tinh thần “Đông phương” đó là Khổ nhục kế đã được thực hiện mà người điều khiển kế hoạch này cho đến phút chót không ai khác hơn là ngoại trưởng Mỹ Henry A. Kissinger.

Mỹ bỏ rơi Đồng minh Nam Việt Nam, Cộng sản Việt Nam nuốt được Miền Nam. Thế giới Cộng sản ăn mừng thắng lợi và họ đủ chứng cớ để tin rằng nước Mỹ, dân Mỹ bị rơi vào tình trạng tâm bệnh “Hội chứng chiến tranh Việt Nam”. Quân đội Mỹ không còn có cơ hội can thiệp vào những biến cố thế giới nữa. Thắng thì đã thắng rồi, nhưng Cộng sản nào thắng, Liên Xô hay Trung Cộng? Việc này chỉ rõ rệt khi Việt Cộng đã thất bại trong việc ve vãn Mỹ, và phải ký hiệp ước an ninh toàn diện với Liên Xô, quay mặt đối đầu với Trung Cộng. Trung Cộng cho đàn em Khờ me Đỏ quấy phá vùng Tây Nam Việt Nam, Liên Xô giúp Việt Cộng đánh Cam Bốt, Tàu tấn công Việt Nam, nói rằng: dạy cho Việt Cộng một bài học, nhưng Tàu cũng thua luôn.

Được đà Liên Xô khởi thế công, đem quân vào A Phú Hãn, giúp các phong trào Cộng sản ở Phi Châu và Mỹ Châu đoạt chính quyền, tạo chiến tranh. Tóm lại, Liên Xô một lúc phải chi viện cho 4 cuộc chiến tranh, mà ở nơi đó các tay Cộng sản tổ sư du kích chiến đều bị các cuộc du kích chiến của dân bản xứ đánh cho tơi tả. Vậy du kích chiến không phải là sản phẩm của Cộng sản, mà đích thật nó chỉ có thể thực hiện được nhờ TINH THẦN DÂN TỘC CHỐNG NGOẠI XÂM của dân chúng.

Chiến tranh lạnh là một cuộc chạy đua vũ trang, thi nhau thử nghiệm các loại và các đợt võ khí mỗi ngày một tối tân mà tầm mức sát hại nhanh rộng hơn. Muốn có được những thứ đó ngoài “chất xám”, vấn đề không thể thiểu là TIỀN. Ai nhiều tiền chịu đựng lâu đài hơn đối thủ, kẻ đó thắng, cứ nhìn vào ngân sách quốc phòng Mỹ tăng vọt sau khi chiến tranh Việt Nam chấm dứt, thì thấy Mỹ đang buộc Liên Xô vào thế phải nhận thua. 1975 ngân sách quốc phòng Mỹ là 87.47 tỷ, 1980 là 136.13 tỷ, 1985 là 244.05 tỷ, cao điểm nhất vào năm 1989 là 303.06 tỷ Mỹ kim.

Trong khi đó Liên Xô vừa phải gánh chịu chi viện cho 4 cuộc chiến tranh nóng từ Á sang Phi tới Mỹ, mà lại phải chạy đua với Mỹ về vũ khí, thì nền kinh tế Liên Xô làm sao chịu nổi. Liên Xô đành phải chấp nhận con đường của Gobachev, tài giảm võ khí, rút quân ngưng chiến, đổi mới, cuối cùng bỏ luôn đồng chí Đông Âu, và giải thể Liên Bang Xô Viết để nhận một vụ chính biến tháng 8-01 của Cộng đảng, nhưng biến cố lại đã tạo điều kiện cho Dân chủ thành công và giải tán luôn Cộng đảng.

Thế lực lãnh đạo thế giới Cộng sản sụp đổ, chiến tranh lạnh chấm dứt. Các kho võ khí nguyên tử bị khóa lại để phá bỏ lần lần. Thế là mục tiêu chiến lược của Hoa Kỳ khởi đi từ ngày 7-12-41 tại Trân-Châu-Cảng đã thành tựu vào ngày 19-8-1991, vừa tròn 50 năm. Phát xít đã tiêu, Thực dân đã tuyệt, Cộng sản đã tàn, thế giới đi vào thời đại Hòa bình phát triển kinh tế và từng bước xây dựng nên Tự do Dân chủ Pháp trị.

Trong 50 năm dài nhân loại đã thường xuyên bị đặt trước họng súng, bị đặt trong tứ thế sẵn sàng trở mặt thành kẻ thù, các thế lực đối thủ đưa ra chiến lược để tấn công nhau, kẻ thắng trong chiến thuật là kẻ giết được nhiều người, nhưng kể thắng trên chiến lược, thì thực tế đã trả lời là do trường vốn, tức là nhiều TIỀN. Mỹ là thế lực trường vốn nhất, nhiều tiền nhất, nên đã đánh bại được tất cả các đối tượng chiến lược của mình, nhưng đến lúc Liên Xô sụp đổ, nước Mỹ lại không thể ăn mừng chiến thắng.

Sự thật đúng là Mỹ đã thắng, nhưng thắng mà phải chịu dùng tới hạ sách là Khổ nhục kế. Chịu mang vết thương tinh thần quá nặng là phải bỏ Việt Nam, mà trong lịch sử Mỹ thì quân lực Mỹ chưa hề bị bại trận trước đó. Liên Xô sụp đổ trong lúc Hoa Kỳ đang bước vào thời kinh tế xuống đốc. Vốn tư bản Mỹ chưa thể một lúc, đưa từ đầu tư kỹ nghệ chiến tranh sang lãnh vực khác, mà mục tiêu chiến lược của thời đại mới, thời hòa bình không thể một sớm một chiều mà có được. Nên Mỹ bị rơi vào thế vừa mất đối trọng vừa mất hướng, tuy những rối loạn cục bộ vẫn còn đó, và có chiều gia tăng trên thế giới.

Phải thấy được hướng đi cho chiến lược trước, thì các chuyên viên uốn nắn tình thế của Mỹ mới nhào nặn thành các cục diện theo với đòi hỏi chiến lược được, đàng này vì chưa có hướng đi từ thời chiến sang thời bình mà hầu như nước Mỹ bị dậm chân tại chỗ, để mặc cho những chuyển biến quốc tế tự phát, chỉ trừ có cuộc chiến vùng Vịnh là Mỹ chủ động đạo diễn và để khẳng định Mỹ là một siêu cường, nắm trong tay một sức mạnh vũ khí tối tân nhất thời đại.

Nhưng thế giới không còn mở ra trước mặt người Mỹ nhu cầu chiến tranh nữa, mà là xu thế hòa bình. Tất cả các nước đều có khuynh hướng kết khối kinh tế để nương nhau phát triển. Ở mặt kinh tế thị trường thì thị trường Hoa Kỳ lại là thị trường có sức tiêu thụ lớn nhất hoàn cầu, nhờ đó thị trường tiêu thụ Mỹ lại trổ thành sức kéo đối với các nước đang phát triển.

Nhiều quốc gia trong đó có Trung Cộng phải nhờ vào Tối Huệ Quốc của Mỹ ban cho, mới có thể phát triển được. Trước đây là viện trợ Mỹ, ngày nay Tối Huệ Quốc của Mỹ đã cột được các nước khác vào sự tùy thuận Mỹ: viện trợ hoặc Tối Huệ Quốc thì Mỹ cũng không có lợi về mặt thực tế, mà chỉ có lợi về mặt tư thế, tuy không có Lợi, nhưng lại Tiện cho việc thực hiện chiến lược.

Thật vậy vì để Tiện cho việc thay đổi ở những nơi thuộc ảnh hưởng Mỹ, mà trên 50 năm qua Mỹ đã phải dùng các nhà độc tài ở đó. Độc tài thì thường đi đôi với tham ô, do đó tiền viện trợ Mỹ đã được bọn chúng ăn cắp hết để chuồn ra ngoại quốc. Còn dân chúng thì tha hồ chửi kẻ độc tài và oán Mỹ. Thế nên những nước thuộc ảnh hưởng Mỹ cứ dậm chân tại chỗ.

Chỉ khi nào các nước Tự do bắt đầu đi vào xây dựng chế độ Dân chủ, mở ra kinh tế thị trường Tự do, thì đời sống dân chúng mới ổn định và đất nước mới phát triển. Các nước Châu Á đều hướng mắt về nước Nhật để rút tỉa kinh nghiệm. Cũng như Nhật, trước kia các nước đó đều phải trông vào thị trường tiêu thụ của Mỹ và vốn đầu tư của tư bản quốc tế.

Thế nên chế độ Tự do Dân chủ Pháp trị đã trở thành mục tiêu đạt LỢI của tư bản, càng nhiều nước đi vào Tư do Dân chủ Pháp trị thì vốn tư bản càng được nhân lên. Lợi trong đầu tư sản xuất, lợi trong giao thương thị trường, thế nên ngay từ khi chiến tranh lạnh kết thúc, Hoa Kỳ đã lấy Nhân quyền, Tự do, Dân chủ và Pháp trị làm mục tiêu chính sách đối ngoại. Sau 6 năm kinh nghiệm lần lần vốn đầu tư của Mỹ đã và đang chuyển hướng HƯỚNG CHIẾN LƯỢC THỜI BÌNH, nếu thế giới không nẩy sinh ra các đối lực bất ngờ làm đảo lộn xu hướng thời bình. Bởi thế vấn để an ninh cần phải coi trọng, khối kinh tế phải được bảo vệ bởi khối an ninh.

Hầu như sự thực nghiệm chiến lược thời bình lại cũng vẫn nhắm vào Việt Nam, không phải Việt Nam là mục tiêu của chiến lược, mà là ĐIỂM CHUYỂN ĐỘNG của THẾ CHIẾN LƯỢC đó mới là khổ. Lần này, các tay nhào nặn tình thế chớ có quên đi yếu tố TINH THẦN DÂN TỘC của VIỆT NAM, như trong quá khứ, xin nhấn mạnh ở đây: Tinh thần dân tộc Việt Nam không cực đoan quá khích, nhưng kiên trì quyết liệt. Thế giới loài người không chỉ sống bằng kinh nghiệm, suy nghiệm, thực nghiệm, chứng nghiệm mà còn cần linh nghiệm nữa mới trở thành con người Tự do Tự-chủ Sáng-tạo toàn diện trong một thế giới thái hòa phát triển được.



Chuyên mục:Nhân vật - Sự kiện, Nhân vật, Sự kiện, Tác giả - Tác phẩm, Tác giả, tác phẩm, Xã hội, Xã hội

Thẻ:, ,

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.

%d người thích bài này: