Ngày 27 tháng 3 năm 1992, Hòa Thượng Thích Quảng Độ đã tự động trở về lại chùa cũ của mình ở Thanh Minh Thiền Viện – Sài Gòn – sau hơn mười năm quản thúc ở Thái Bình, nhưng công an thành phố đã phủ nhận sự cư trú của Ngài. Dưới đây là nguyên văn thư phản đối lệnh trục xuất nói trên:
Đức Đệ Ngũ Tăng Thống GHPGVNTN, Đại Lão HT Thích Quảng Độ,
những ngày bị lưu đày ra Thái Bình (Ảnh tư liệu Vạn Tường)
Kính gởi: Thiếu tá Lê Văn Lâm, Trưởng Phòng Quản Lý Hành Chánh về Trật Tự Xã Hội
Thưa Thiếu Tá,
Vào hồi 16giờ 30 ngày 20.4. 1992, tôi nhận được văn thư số 47/TLPC 13 đề ngày 20.4.1992, trong đó ông cho biết “không thể giải quyết tiếp tục tạm trú tại thành phố ” cho tôi được nữa, tôi xin có một vài ý kiến về việc này như sau:
Ai cũng biết, tôi đã ở thành phố Hồ Chí Minh và trụ trì Thanh Minh Thiền Viện, số 90 đường Trần Huy Liệu, quận Phú Nhuận từ mười mấy năm trước năm 1995. Đến năm 1 979, tôi lại đưa cả mẹ tôi vào cùng ở với tôi. Nhưng tháng 2 năm 1982, bỗng nhiên mẹ con tôi bị đưa đi đày một cách vô lý, vô tội, tại một nơi đèo heo hút gió, giữa đồng không mông quạnh, cách thành phố này một nghìn bảy trăm cây số. Vì thiếu thốn mọi phương tiện, rét mướt không đủ chiếu đắp, ăn uống thiếu chất dinh dưỡng, ốm đau không có thuốc men, nên mẹ tôi, vì già yếu, không chống chọi nổi, nên đã chết lúc 5giờ chiều ngày 14 tháng 12 năm Ất Sửu (1 tháng 1 năm 1985) một cách đau thương sầu thảm. Tôi không bao giờ quên được cái chiều mùa đông giá lạnh cô đơn ấy.
Còn tôi, sau mười một năm bị đày ải, nay đã 66 tuổi và còn sống mà trở về được Thanh Minh Thiền Viện là nơi chùa cũ của tôi, cũng như con chim được về tổ ấm, thì tôi sẽ sống ở đây và sẽ chết tại đây, chứ không muốn chết trong cảnh giá buốt thương đau như mẹ tôi nữa. Vậy, nếu cái ước muốn đơn giản ấy của tôi cũng là một cái tội đối với Nhà Nước, thì ông cứ mang lệnh của Tòa Án và của Viện Kiểm Sát đến bắt tôi đi, rồi sau đó, đưa ra xét xử công minh tại một phiên tòa và lên án rõ ràng: năm năm, mười năm, hoặc chung thân hay tử hình, tôi sẽ yên tâm chấp hành án lệnh.
Còn việc ông bảo tôi “tự vào tạm trú tại thành phố Hồ Chí Minh” thì không đúng, vì trước khi về Nam, tôi đã lên Hà Nội báo cho ông Bình, cán bộ của Bộ Nội Vụ, biết trước một tháng hai ngày và xin cấp cho tôi mười tấm vé xe lửa. Nhưng đúng một tháng sau, lúc chỉ còn một ngày nữa là tôi đi, ông Bình mới về bảo tôi hoãn lại mấy ngày (xin nhắc là “hoãn” chứ không phải là không cho đi), song tôi nói không hoãn được
nữa, vì hơn hai chục người cùng đi với tôi đã mua vé cho tôi và cho họ cả rồi, nếu không thì họ sẽ mất số tiền mà họ phải dành dụm hoặc vay mượn mới có. Vậy nếu không cho tôi đi thì ông Bình bảo ngay và cản tôi mười ngày trước khi mua vé có hơn không, bây giờ để tôi vào đến đây mới sinh chuyện phiền hà cho cả tôi và các ông.
Trân trọng kính chào Thiếu tá,
Ký tên
Đặng Phúc Tuệ
(Thích Quảng Độ)
Chuyên mục:Báo Chí Phật Giáo, Nhân vật - Sự kiện, Nhân vật, Sự kiện
Trả lời