Uyên Nguyên: Tiếng Chuông Xanh Lại Một Vừng Sử Xưa

 

Nửa đêm, có tiếng chuông nhà thờ đổ giòn, vang vọng. Xa xăm lại nhớ tiếng Đại Hồng Chung trên đỉnh Đồi Trại Thủy. Tuổi thơ nghe chuông và hít mùi bông Sứ, hồn nhiên trèo lên cỡi con rồng đá… mà bỗng dưng lớn!

Nửa đêm, trong giấc mơ nghìn trùng, có Thiên Nữ nơi cung trời hạ giới, tay nâng ấm trà và nhỏ nhẹ: “Uống trà đi”. Thật hời hợt và vô nghĩa nếu đem cái Tráng Lệ Tây Phương mà so cùng cái Trầm Mặc Phương Đông.

Trong giấc mơ ngân vọng tiếng chuông Nhà Thờ đổ liên hồi giục giã đêm Giáng Sinh, tôi nghe vọng lại tiếng chân trần lặng lẽ in xuống mặt thời gian, băng qua hằng hằng thế kỷ.

Thiên nữ mời trà rồi giang đôi cánh chở giấc mơ tôi bay vào vô tận. Trong giấc mơ bỗng thấy mình hạ đáp xuống một ngôi cổ tự hoang liêu trên ngọn đồi. Ông Phật Trắng vẫn ngồi phơi lưng với trần thế điêu tàn. Cái điêu tàn không phải sau những ngày lửa đạn, mà điêu tàn văn minh lòng người.

Quả Đại Hồng Chung trên Đồi Trại Thủy | Ảnh: Tiểu Bảo

Thiên nữ lại mời trà, tách trà đậm đà hương vị của trầm. “Uống trà đi!”

Tôi nghe tiếng chuông vẫn đổ giòn thoát ra từ cung giáo đường của ngôi Nhà Thờ Đá, vọng lên trên đồi, tiếng khoan nhặt, lan tỏa.

Quả đại hồng trên Đồi Trại Thủy vẫn im bặt, chỉ khi chạm tay lên mặt chữ đồng xanh mốc, mới chợt nghe xanh lại một vừng sử xưa: “Nghìn thu vững chí tự cường cùng non”.*

Thiên nữ lại mời trà, uống trà thôi, giữa tiếng chuông nhà thờ đổ, loan tin mừng Chúa Hài Đồng từ thuở xuống trần đã khóc vì người!!!

Mùa Đông, 2020
Uyên Nguyên

 

_________________________________________

* Trong tác phẩm Bước lãng du của thi sĩ Quách Tấn có đoạn, đại để là: Năm 1802, tiêu diệt được nhà Tây sơn, chúa Nguyễn lên ngôi lấy niên hiệu là Gia Long. Năm mươi sáu năm sau (1858), tàu chiến của thực dân Pháp nả đại pháo vào cửa Đà Nẵng, rồi lần hồi đặt nền thống trị trên toàn cõi nước Việt, thì cái tên Trại Thủy được chính thức ghi trên bản đồ và trên giấy tờ của nhà cầm quyền. Nhưng kể từ ấy, những gì đã dựng lên trên và chung quanh hòn Trại Thủy đều lần lượt hư nát. Thời tiền chiến, Thi Nại Thị lên chơi Trại Thủy có mấy câu cảm khái rằng:
Bước chân lên hòn Trại Thủy,
Dừng chân anh nghỉ,
Anh nghĩ chuyện đời xưa:
Lầm chữ Trung bao kẻ bị lừa,
Bọc thây da ngựa để dựng cơ đồ cho ai?
Vơi vơi bể rộng sông dài,
Đống xương vô định ai người khói hương?
Thêm thương đoàn nghĩa sĩ,
Dù khuất vẫn treo gương…
Cuộc đời dù nắng dù sương,
Nghìn thu vững chí tự cường cùng non.

 



Chuyên mục:Độc thoại

Thẻ:,

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.

%d người thích bài này: