Uyên Nguyên: “Triết, mày qua chỉ chú cái này…”

Mấy hôm trước Chị Hạnh Tuyền có nhắn tin: “Triết ơi, viết cho chị ít dòng tưởng niệm Chú Điểm”.

Giữa trận đại dịch, nhiều người thân quen rảo bước đi. Có người đi trong âm thầm, có người ra đi giữa sự huyên náo. Tôi như thằng say chìm sâu trong cơn mộng mị mùa sinh ly, dù nhận được tin nhắn của Chị hơn cả tuần rồi, vẫn không định thần để kịp cảm nhận Chú Điểm đã mất!

Hôm nay tình cờ lướt qua facebook đọc mẫu tin của học trò Chú, mới biết rằng Chú Điểm đã mất hơn mười ngày rồi. Tôi bất giác như bừng cơn say, nhớ lại tin nhắn của chị Hạnh Tuyền mà vội lục tìm trong ngăn tủ ký ức những kỷ niệm nào từng có giữa Chú cháu, ở những ngày làm việc trong tòa soạn nhật báo Người Việt. Tôi ngồi sau lưng Chú, cách chỉ vài bước chân.

Tuyệt nhiên không có nhiều, hoặc vì trí óc không cho mình nhớ nhiều được nữa, về một nơi đã chìm lắng trong lòng. Và trong mớ ký ức không nhiều như vậy, vỏn vẹn, tôi hình dung ra Chú Điểm với tiếng vọng kêu mình thi thoảng: “Triết, mày qua chỉ chú cái này…”

Thuở, trong tòa soạn, ban kỹ thuật lay-out, không phải ai cũng dám phơi bày cái chỗ không biết của mình sang sảng như Chú, thường chỉ là ngược lại.

Chú làm ở đây lâu hơn tôi, tất nhiên cái biết của chú nhiều hơn. Cái chú biết nhiều là lòng khiêm hạ, dù lắm lúc cũng không thể không càu nhàu những việc đáng phải càu nhàu với đồng sự. Những lúc Chú gọi tôi, “Triết, mày qua chỉ chú cái này…”, âm tiết tự nhiên, thân tình và chân tình.

Có gì phải mắc cỡ vì thua một đứa trẻ con những kiến thức kỹ thuật điện toán tân tiến luôn cập nhật trong thị trường Adobe. Song, tôi vẫn thấy mình thấp bé bên cạnh ông già Điểm, chỉ là đứa học trò của bậc thầy tận tụy khiêm cung với nụ cười hồn hậu mỗi lần gọi “Triết, mày qua chỉ chú cái này…” Điều mà ở tuổi của Chú, vẫn ham học thêm, để biết thêm, cốt cho việc mình làm hoàn hảo hơn mà đem cống hiến cho công ty, cho khách hàng. Sự học bất tận. Cái học của người lớn bao giờ cũng là bài học cho đám trẻ con trong ý nghĩa nào đó để tiếp nối vào đời, đi tới.

“Triết, mày qua chỉ chú cái này”, đó là cái mà tôi đã học ở chú nhiều hơn bất cứ điều gì mà Chú đã nhận lại từ kho kiến thức mọn của tôi.

Cám ơn Chú Điểm. Luôn nhớ và nghiêng lòng kính tiễn Chú về miền an nhiên tịch lạc.

Chốn bụi, 15 tháng Giêng, 2021
Minh Triết



Chuyên mục:Tưởng niệm

Thẻ:, ,

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.

%d người thích bài này: