GS Nguyễn Ðăng Thục: Quốc Học, Thâu Hóa và Sáng Tạo

 Trong bài thuyết trình tại Hội trường Khách sạn Hoàn mỹ ngày 24-11-1972 ở Saigon, Tiến sĩ Nguyễn Văn Hảo có phàn nàn: “Tinh thần Ðại học Việt nam là tinh thần Ðại học của một Quốc gia bị trị: mục tiêu chính của nó từ khởi thủy vẫn là để đào tạo những chuyên viên thừa hành, thì làm sao có thể kích thích … Đọc tiếp GS Nguyễn Ðăng Thục: Quốc Học, Thâu Hóa và Sáng Tạo

Trừng Nhĩ Nguyễn Minh Nữu – Một Lần Bay Là Bay Ðến Muôn Trùng

Dường như cái chung của những người nghe tin chuyến đi xa này của anh Ngô Mạnh Thu là một nỗi tiếc nuối , xót xa, nhưng ở riêng từng góc , lại là những tưởng tiếc về các góc cạnh khác nhau về một cuộc đời. Là một cư sĩ Phật tử đạo hạnh , một Huynh trưởng Gia đình Phật tử nhiệt thành, … Đọc tiếp Trừng Nhĩ Nguyễn Minh Nữu – Một Lần Bay Là Bay Ðến Muôn Trùng

Uyên Nguyên – Ngô Mạnh Thu, người lái đò trên Dòng Sông Trăng

Dòng Sông Trăng Nhạc sĩ: Ngô Mạnh Thu Trình bày: Thanh Lan Trích từ Album Nhớ Vu Lan Còn đây lễ lạc con người Vườn hoa gác cũ lệ đời đã xa (Trịnh Công Sơn) 1. Vạn pháp vô thường, nên danh chẳng thật có. Thân phận con người nổi trôi bọt bèo, hợp tan, biến hiện theo dòng sinh diệt, diệt sinh… Mỗi ngày qua, tôi cảm … Đọc tiếp Uyên Nguyên – Ngô Mạnh Thu, người lái đò trên Dòng Sông Trăng

Uyên Nguyên – Quách Thoại, một hồn thơ tức tưởi

  Tóc xanh tươi ta vội vã lên đường (Quách Thoại) Chưa hẳn buổi ấy, ra đi sớm sủa, là bất hạnh! Yểu mệnh, có thể là điều đã khiến chúng ta kinh hãi, nhưng với Quách Thoại thì hình như ông chỉ xem nó như một lần hạ màn cuối tuồng, nói theo cách của nhà văn Mai Thảo: Hạ màn, thế kỷ hết … Đọc tiếp Uyên Nguyên – Quách Thoại, một hồn thơ tức tưởi

Uyên Nguyên – Tháng 5 ghét và, thương…!

  theo ta cùng những tháng, năm… Ðúng một năm, sau ngày anh Ðại vĩnh viễn ra đi, Nội của tôi cũng ngã bệnh rồi mất! Ðiều trùng hợp ngẫu nhiên là cả hai đã không hẹn, mà xa lìa cõi tạm này trong cùng một khoảng thời gian tháng 5, nên bỗng dưng là, tháng 5 đáng ghét và đáng thương, bởi tháng 5 của … Đọc tiếp Uyên Nguyên – Tháng 5 ghét và, thương…!

Gồng người vui với từng nỗi chia phôi…

“Như một lời chia tay” để nhớ buổi đi nghe hòa nhạc “Tình ca muôn thuở,” của Nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9   Có những lúc, một mình thôi, đi để nghe “bất khả tư nghì” nhớ em! bừng bừng ánh điện chói chang hào hoa cung nhạc rộn ràng kiếp hoa mỹ kiều dáng điệu mượt mà màu hương phấn đó lạt phai nỗi … Đọc tiếp Gồng người vui với từng nỗi chia phôi…

Uyên Nguyên – Cũng trầm luân theo một kiếp người…

ON YEAR AGO: On March 8, 2011… Pham Công-Thiên resolved to initiate new poetic errands and is now undoubtedly gracing with his zen musings and cosmic laughs the variegated multidimensional planes of this samsaric world. Death is but the play of Maya – the Great Illusionist Mother. Beyond Nirvana and Samsara lies the Undying and Unborn, the Dharmadhatu. Fellow pilgrim, know thus that Pham Công-Thiên’s passing … Đọc tiếp Uyên Nguyên – Cũng trầm luân theo một kiếp người…

Uyên Nguyên: Những ân tình một thuở, khôn khuây!

Mùa Xuân, nhớ Anh Thiêng! Bao năm lỡ hẹn, với chính mình! Mỗi độ Xuân sang, là mỗi lần nhớ đến Anh, là mỗi lần muốn viết xuống một điều gì giữ lại, dù có thể chỉ cho riêng mình, muốn ôm ấp mãi, bao ân tình một thuở khôn khuây! Anh có ‘Mười Năm Yêu Em,’ còn bằng hữu thương Anh có hơn mười … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Những ân tình một thuở, khôn khuây!

Canh thâu đối ẩm soi hình vóc xưa…*

Nhân có người nhắc đến Dì… thương nhớ! Mến gởi M&M    Vượt biên bao bận không thành, bố bị tù, ở lâu hơn so với mọi người trong nhà, vì thân phận ‘tài công.’ Một hôm có tin nhắn về: ‘bố đã vượt ngục.’ Mẹ tức tốc dắt díu hai anh em tôi lên chùa, trốn tạm, nhờ chư thầy chỡ che, vài ngày sau cũng tìm … Đọc tiếp Canh thâu đối ẩm soi hình vóc xưa…*

Uyên Nguyên: Giờ Hoàng Ðạo Việt Nam, đã điểm?

Tưởng nhớ nhân cách một nhà văn, nhà báo Vô Uý và, nghĩ về dân làng Văn Giang   Hiện nay, hạng trí thức (mới) còn là một sức mạnh rời rạc. Ta chỉ thấy những sáng kiến, những hành động lẻ tẻ, không ăn ý với nhau ở các làng, cũng vì thế mà họ bị coi rẻ. Bọn đàn anh hoặc thuộc về phái cũ, hoặc chỉ biết đến lợi riêng, … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Giờ Hoàng Ðạo Việt Nam, đã điểm?

Uyên Nguyên: Phép “nhìn người” của Tâm Hòa Ngô Mạnh Thu

Anh Ngô Mạnh Thu “ở Mặc Cốc” của Uyên Nguyên 1. Nghiêm Quý Ngô Lê Bích Khuê gọi, bảo, “chiều nhớ ghé chỗ Bố”. Trước đó tình cờ gặp các anh trưởng Đặng Đình Khiết, Tuệ Linh và Như Không ở cà phê Gypsy, cũng được các anh nhắc rồi. Nhưng phải cám ơn em Nguyễn Vũ Hoàng Cương, ở tận Việt Nam báo cho … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Phép “nhìn người” của Tâm Hòa Ngô Mạnh Thu

Còn ai khóc cho tâm nguyện chưa tròn…?

Nhớ trưởng niên Tâm Hòa Ngô Mạnh Thu, và thương về anh chị em 2 miền GÐPT Quảng Ðức Nguyễn Vũ Hoàng Cương hứa từ hai tháng trước, khi nào sách và CD xong sẽ gởi tặng mình. Hôm nay nhận được, vui mừng khôn tả! Lật mấy trang ngâm nga lại vài nhạc khúc của Anh, chợt thấy mình nhớ và tiếc. Nhớ quá một thời áo Lam. Tiếc … Đọc tiếp Còn ai khóc cho tâm nguyện chưa tròn…?

Cái miếu ở Bataan: Linh quyền người chết và nhân quyền người sống

1. Hồi ở trại Sungei Pesi, Malaysia, sau giờ giới nghiêm, các lán trại của thuyền nhân tỵ nạn buộc phải tắt hết đèn, nên tôi hay trốn lên chùa Bồ Đề Lan Nhã Tự, nằm dưới bàn vong, đọc sách. Hồi đó không biết sợ, bởi quan niệm từ khi còn nhỏ Ngoại dạy, “ma chính là mình.” Bàn vong trong chùa là nơi … Đọc tiếp Cái miếu ở Bataan: Linh quyền người chết và nhân quyền người sống

Từ “giải phóng thành đô, 1954” đến “giải phóng, 1975”

Với Bạch Xuân Phẻ, Phú Xuân và chị Trịnh Thanh Thủy Sacramento, CA, tháng 9, 2014 1. Hôm lên San Jose tiễn Anh Nguyễn Xuân Hoàng xong, ngày sau Bạch Xuân Phẻ đưa tôi và chị Trịnh Thanh Thủy xuống Scramento Downtown thăm đài tưởng niệm cựu quân nhân Hoa Kỳ tham chiến tại Việt Nam. Khác với nhiều nơi, tượng đài còn ghi khắc hình ảnh … Đọc tiếp Từ “giải phóng thành đô, 1954” đến “giải phóng, 1975”

Lạy hạt Bụi bay trên mây…

Mây bay đầu núi kéo trời lên xa… – Nguyễn Xuân Hoàng, Mang Mang  1. Anh hẹn khi nào xuống sẽ đi cà phê với em. Nhưng Anh không đến, không bao giờ đến nữa. Ðiều đó dễ hiểu, vì Anh bệnh! Em hẹn với lòng em sẽ lên thăm Anh, vậy mà! Thực tế đời sống áo cơm đã níu đôi chân chùng lại, … Đọc tiếp Lạy hạt Bụi bay trên mây…

Uyên Nguyên: Ði thì cũng sẽ đi thôi… nhưng còn lại gì!?

Di ảnh các vị sáng lập viên Cty, nhật báo Người Việt, Hiệp Kỵ 2014   Hư hỏng một thời gian, một hôm anh Phan Huy Ðạt gọi về. Anh nói: “Thôi đừng lông bông nữa, về đây đi. Ở đây có nhiều việc cho Triết làm.” Tôi về! “Ý của ông Thu đây mà, xui khiến của ông Thu đây mà.” Tôi nghĩ vậy, … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Ði thì cũng sẽ đi thôi… nhưng còn lại gì!?

Lòng vẫn không quen lần đưa tiễn…

1. Buổi sáng thức giấc, vào facebook. Ai đó báo với nhà quản lý tên tôi, Kelvin Tran, “không thật.” Loay hoay mãi không vào được. Ðịnh thôi, thôi thế thì thôi! Nghỉ chơi luôn! Một hai tuần nay  bằng hữu than trời. Tài khoản facebook của nhiều người bỗng dưng lặng lẽ ra đi. Mình nghĩ là sẽ đến phiên mình. Y chóc! Nhưng … Đọc tiếp Lòng vẫn không quen lần đưa tiễn…

“Nghĩa tận” ngay bây giờ

1. Cảm nhận đầu tiên khi cầm quyển sách trên tay là, nhớ! Nhớ nụ cười và nhớ cả nước mắt. Tôi gặp Anh Vũ Ánh nhiều lần ở những dịp hội họp, nhưng ấn tượng nhất là lần bắt gặp Anh ngồi lặng lẽ trong đám tang của người anh rể. Tôi trộm nghĩ anh khóc không chỉ vì thương cho người đã khuất, mà … Đọc tiếp “Nghĩa tận” ngay bây giờ