Uyên Nguyên: 20/10, Ngày Phụ Nữ Việt: ‘Phái đẹp chẳng thèm ưu tiên*’

Nhân đọc bài của Nguyễn Ðình Bổn, trên trang Facebook   Hôm nay 20 tháng 10, Ngày Phụ Nữ Việt Nam, bỗng nhớ trong số entry cũ có chép giữ một bài thơ của Trương Phước Lai, đăng trên trang Văn Chương Việt hai năm trước đây. Bài có đoạn: “… chỉ giản đơn điều ước Nước Việt mình, xuất khẩu gì cũng tăng trừ ‘gái’ (chị em thôi xếp … Đọc tiếp Uyên Nguyên: 20/10, Ngày Phụ Nữ Việt: ‘Phái đẹp chẳng thèm ưu tiên*’

Uyên Nguyên: Lũ từ trời, và lũ do người…

  Đua nhau làm thủy điện cho tài nguyên cạn kiệt, rồi đua nhau xả đập cho dân tình khốn đốn. Bất lương! – Lão Nông (Võ Ðắc Danh) 1. Ðọc hết một bản tin “Mưa lũ miền Trung vẫn diễn biến phức tạp,” mình mới thấy mức độ “phức tạp” của nó ở cuối bài: Hiện lũ các sông từ Thừa Thiên Huế đến bắc Khánh Hòa … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Lũ từ trời, và lũ do người…

Uyên Nguyên: Quán chúng sinh, bất tư nghì!

Ðọc Huyền Thoại Duy Ma Cật và Duy Ma Cật sở thuyết của thầy Tuệ Sỹ Tiếng tôi rơi giữa muôn trùng sâu đêm thăm thẳm điệu là đà bay lời kinh tụng suốt đêm nay mõ khua lạc phách oằn đau nỗi gì? Tiếng tôi rớt giữa mông lung Âm ty địa phủ hưng trùng thoát thai hiện bầy quỷ sứ thiên ma về soi cổ tích … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Quán chúng sinh, bất tư nghì!

Uyên Nguyên: Phím Ðàn Chùng

Nghe mọi người bàn tán xôn xao, Kiều Phương hấp tấp chạy ra đầu ngõ xem cho rõ câu chuyện. Cảnh tượng trước mắt nàng là hình ảnh Nhã nằm sóng soài, bất động giữa con lộ đông đúc xe cộ qua lại vào giờ cao điểm, bây giờ càng thêm tắt ùn vì tai nạn mới vừa xảy ra. Chiếc xe của người vừa … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Phím Ðàn Chùng

Uyên Nguyên: khúc chắp, rời tháng Chín tiếp nối…

  Nước Mỹ đại cường quốc nhưng người Mỹ cũng biết khóc. Em ơi hôm nay người ta quay về nơi sụp đổ hai tầng nhà ngạo nghễ vùi thây, nhưng không phải để khơi dậy hận thù mà kêu gọi tình thương. Em ơi người đàn bà cô độc bưng mặt khóc, viên đá màu đen hiển linh hồn phách. Dân tộc này hùng mạnh … Đọc tiếp Uyên Nguyên: khúc chắp, rời tháng Chín tiếp nối…

Uyên Nguyên: khúc chắp, rời tháng Chín

Photo by Zara Thustra 1. 11 tháng Chín, 2001, tôi thấy mình đang ở New York, thấy mình vừa bị khủng bố, lúc hai tòa nhà đổ sụp xuống hiện trên màn hình tivi. Nghe có tiếng người khóc thét. 11 tháng Chín, 2001, tất cả nhân viên trong văn phòng nơi tôi làm việc, tự ý ngưng hết mọi dự án, dồn về một góc … Đọc tiếp Uyên Nguyên: khúc chắp, rời tháng Chín

Uyên Nguyên – Nền Giáo Dục “Lựu Ðạn”

“Chưa bao giờ giáo dục chúng ta rơi vào hoàn cảnh dạy chữ không nổi, huống hồ dạy người.” – Linh Mục Nguyễn Thái Hợp 1. Ðây là một trong những trường hợp điển hình mà mình đọc được sáng nay trên trang fây, là một “bài toán khó…đỡ!”  Thật ra thì mình có lo xa lắm không? Khi nghĩ rằng không chỉ với con số 9000 “dư luận … Đọc tiếp Uyên Nguyên – Nền Giáo Dục “Lựu Ðạn”

Uyên Nguyên – Việt cộng sợ… Việt cộng!

Mỗi khi chuẩn bị viết một bài mới cho blog, tôi tâm tâm niệm niệm không buông những lời độc địa, nhất là lúc này đang vào mùa Xuân. Nhưng cái xứ mình lắm sự buồn thảm tai ương xảy ra từng giờ. Gần nửa năm nay chuyện ông Bá Thanh rôm rả, sức vóc như con mãnh thú khi không một hôm trúng tên, ngã … Đọc tiếp Uyên Nguyên – Việt cộng sợ… Việt cộng!

Uyên Nguyên – Ngô Mạnh Thu, người lái đò trên Dòng Sông Trăng

Dòng Sông Trăng Nhạc sĩ: Ngô Mạnh Thu Trình bày: Thanh Lan Trích từ Album Nhớ Vu Lan Còn đây lễ lạc con người Vườn hoa gác cũ lệ đời đã xa (Trịnh Công Sơn) 1. Vạn pháp vô thường, nên danh chẳng thật có. Thân phận con người nổi trôi bọt bèo, hợp tan, biến hiện theo dòng sinh diệt, diệt sinh… Mỗi ngày qua, tôi cảm … Đọc tiếp Uyên Nguyên – Ngô Mạnh Thu, người lái đò trên Dòng Sông Trăng

Uyên Nguyên – Có khác gì không, ‘ngày tận thế?’

Ðạo gia có câu: ‘Ðại tử nhất phiên,’ mỗi ngày đều chết đi. Nghĩa là mỗi ngày ta phải tự làm mình ‘chết’ đi, để làm mới lại mình. Và mới, theo nghĩa tích cực. Hay còn có cách nói khác nữa, là hôm nay chúng ta hãy sống như thể là ngày mai sẽ chết. Ý cũng cùng một nghĩa tích cực, là nhắc nhau sống thật tốt … Đọc tiếp Uyên Nguyên – Có khác gì không, ‘ngày tận thế?’

Uyên Nguyên – Mộng của ban đầu như lá trút…

Đi về trong thế kỷ sau Nhìn trong mắt thấy đời đau trong mình (Bùi Giáng)   Ta thấy em về xanh lá biếc, thành thị điêu tàn khóc hồng hoang. Ta thấy em về trưa nắng lóa, mắt nhòa ánh lửa phất phơ bay. Ta thấy em về xanh tiếng hát, từng chiếc lá bay tựa gót hài, mỗi chiếc lá rơi hình giọt … Đọc tiếp Uyên Nguyên – Mộng của ban đầu như lá trút…

Uyên Nguyên – Quả nào chín ngọt tựa lòng Mẹ năm xưa

Khúc ru mình tháng 07 Thương gởi mấy Dì, Cậu, và các Em, để nhớ những ngày kham khó còn nhau nơi Xóm Thủy. 1. Chừ thì chẳng ai nhớ, mà chính mình cũng quên bẵng. Ðời sống quá vội? Không phải! Tôi tự nhũ còn gì để mình phải vội vã nữa đâu? Cuối cùng tất cả mọi điều sẽ an ổn. Sự an ổn không … Đọc tiếp Uyên Nguyên – Quả nào chín ngọt tựa lòng Mẹ năm xưa

Uyên Nguyên – Mừng Tôi Vừa Tròn Tuổi Thêm…

  1. Rùng mình thoắt đã gần kề, cõi nhân gian rộng lối về tử sinh. 2. Sáng nay ngồi thẩn thơ nhìn, con chim đậu lại bên nhành liễu dương. Ngửa cổ cao hứng hót lừng, vang vang có chút rưng rưng buồn… nỗi riêng! 3. mừng tôi vừa tròn tuổi thêm là thêm cái tuổi lênh đênh phận người Cô miên mơ giấc … Đọc tiếp Uyên Nguyên – Mừng Tôi Vừa Tròn Tuổi Thêm…

Uyên Nguyên – Núi ngàn năm chờ một cơn trở mình

Chùa Hải Ðức, Nha Trang Ưu Thức đọng thơm vóc dáng Người (Khắc thơ lên gốc Bồ Ðề – Luân Hoán)   1. Thuở nhỏ nhà ở dưới chân một ngôi chùa tọa lạc trên đỉnh núi, tuổi thơ tôi tinh nghịch treo trên những đọt nắng lung linh của mấy giàn bông Sứ rợp bóng sân, hương lay ngát những mùa Rằm. Ngày đó … Đọc tiếp Uyên Nguyên – Núi ngàn năm chờ một cơn trở mình

Uyên Nguyên – July 4th, mừng Hợp Chủng Quốc một lá cờ…

July 4th, người đàn bà mất chồng ra nghĩa trang ướm chỗ nằm. Nước Mỹ hợp chủng quốc, năm mươi tiểu bang chỉ có một ngọn cờ. Xung quanh một tượng đài, người ta đắp lên nhiều ngôi mộ. Nắng trưa khô hạn, con rồng đá trong khu nghĩa trang Việt Nam nằm chầu trong bể cạn, không thấy bóng rồng bay lên. Chỉ thấy một con … Đọc tiếp Uyên Nguyên – July 4th, mừng Hợp Chủng Quốc một lá cờ…

Uyên Nguyên – Nốt lặng!

Gởi về đâu, nỗi nhớ muôn trùng nghe thương nốt lặng giữa lồng tay. (Uyên Nguyên)  1. Tôi đã chuẩn bị cho một cuộc chia ly! Chia ly không hẳn là chết, vì cuộc sống vẫn có những lần chết nhỏ nhặt, những lần chết tạm bợ. Những cái chết như vậy để hàm dưỡng cho một cái chết vĩ đại sau cùng. Tôi đang … Đọc tiếp Uyên Nguyên – Nốt lặng!

Uyên Nguyên – 21/06, ngày hội Làng Rối và Tự Do Im Lặng!

ÐỖ TRUNG QUÂN: Tôi chỉ là nhà thơ viết báo – viết mảng văn hóa âm nhạc – kịch, sân khấu , hội họa , điện ảnh …vv. vừa viết vừa đọc và vừa học – nhìn lại 30 năm cầm bút cái may mắn nhất là tôi khg hề lột truồng đời tư ai , khg hề trấn lột ai, khg hề bôi nhọ ai … Đọc tiếp Uyên Nguyên – 21/06, ngày hội Làng Rối và Tự Do Im Lặng!

Uyên Nguyên – Father’s Day, ngày đã lặng lẽ…

Thi sĩ Viên Linh, Chủ nhiệm kiêm chủ bút Nguyệt San Khởi Hành, USA (ảnh: Uyên Nguyên) Có một bài thơ khóc con… 1. Ðọc văn học sử Việt Nam, thời Minh Mạng, có kẻ khóc vợ, mà khóc như thủ khoa Bùi Hữu Nghĩa 裴有義 (1807-1872), hiệu Nghi Chi (儀之), thì nghĩ trước sau chắc chẳng ai bằng! Ðất không phải chồng, sao em gởi … Đọc tiếp Uyên Nguyên – Father’s Day, ngày đã lặng lẽ…