Uyên Nguyên: Tìm trong thế kỷ điêu tàn

Trốn vào đâu giữa sa mạc nắng rát. Ngôi giáo đường hoang phế trơ cây thập tự gồng mình chịu đựng gió bốn bề vi vu. Những bụi cỏ gai bật gốc khỏi bờ cát lăn tăn cuốn về một phương nào vô tận. Tôi đi tìm bóng mát cuộc đời như cơn khát ảo vọng bốc hơi. Trên chuyến xe thế kỷ bại trận nằm … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Tìm trong thế kỷ điêu tàn

Uyên Nguyên: Như Bầu Vú Quê Hương

Ký ức già nua chỉ cho phép mình hoài niệm quá khứ một cách chung chung nhưng không cho phép mình nhớ rõ từng milimét kỷ niệm ấu thơ. Con đường cong cong dẫn ra bờ ao có cây đa to và ở đó truyền thuyết của người trong xóm kể có con ma hay giấu trẻ nít bỗng trở thành điều gì rất gần … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Như Bầu Vú Quê Hương

Uyên Nguyên: Ðể Phật ở đâu?

Có ông Phật tử nọ trèo qua chín ngọn đồi tầm Sư hỏi đạo. Ðến khi bước vào thiền thất không thấy Sư đâu,  nhìn quanh cũng không thấy ảnh tượng Phật, thiền thất trống không. Ngoài sân nhác thấy  bóng Chú Tiểu quét lá rụng, liền tiến gần hỏi: “phàm ta nghe các bậc thầy dạy nơi tư gia không nên chưng bày ảnh, tượng Phật nhiều, nay đến thiền thất cũng không thấy ảnh, tượng Phật. Há … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Ðể Phật ở đâu?

Uyên Nguyên – Mộng của ban đầu như lá trút…

Đi về trong thế kỷ sau Nhìn trong mắt thấy đời đau trong mình (Bùi Giáng)   Ta thấy em về xanh lá biếc, thành thị điêu tàn khóc hồng hoang. Ta thấy em về trưa nắng lóa, mắt nhòa ánh lửa phất phơ bay. Ta thấy em về xanh tiếng hát, từng chiếc lá bay tựa gót hài, mỗi chiếc lá rơi hình giọt … Đọc tiếp Uyên Nguyên – Mộng của ban đầu như lá trút…

Ngô Vân Quy – ‘Con đây ngồi với mộ bia, ai ngờ!’*

Nhà thơ Ngô Vân Quy (ảnh: Uyên Nguyên) Mẹ về có nói gì đâu Con ôm mặt khóc chia màu tóc sương. Ngô Vân Quy   Ngày Giỗ của Mẹ trùng vào mùa lễ Mother’s Day hằng năm, cảm xúc của anh ắt phải bồi hồi lắm! Song, trong tiếng huyên náo của ngày tôn vinh tình mẫu tử, người dẫu mất hay may mắn còn Mẹ kề … Đọc tiếp Ngô Vân Quy – ‘Con đây ngồi với mộ bia, ai ngờ!’*

Uyên Nguyên – “Ðức Phật Vẫn Ngồi Yên”

Từ đó cho đến nay, một, hoặc nhiều thế hệ đã ra đi, biến mất trong bóng tối của đêm dài sinh tử; nhiều thế hệ mới ra đời. Phôi bào trong Như Lai tạng vẫn liên tục kết rồi rã, thành rồi hoại. Dòng tương tục vẫn tiếp nối không ngừng. «Năm tháng vẫn như nụ cười trong mộng.» – TUỆ SỸ, Am Thị … Đọc tiếp Uyên Nguyên – “Ðức Phật Vẫn Ngồi Yên”

Về trong bốn phía thinh không

  Trẫm còn thơ ấu vội mất hai thân, bơ vơ đứng trên sĩ dân không chỗ nương tựa. Lại nghĩ sự nghiệp các bậc đế vương đời trước, thạnh suy không thường, cho nên Trẫm đến núi này chỉ cầu làm Phật, chớ không cầu gì khác. Sư bảo: – Trong núi vốn không có Phật, Phật chỉ ở trong tâm. Tâm lặng mà … Đọc tiếp Về trong bốn phía thinh không

Trong tươi xanh một cành, vẫn vàng khô một cánh

  (Hình: Uyên Nguyên)   Em ạ, trong tươi xanh một cành, vẫn vàng khô một cánh. Tử sinh không đợi mùa, “sống là chết trong từng giây phút”. Tội nghiệp hai chiếc lá vàng cố níu nhau bằng những sợi tơ mong manh. Tình yêu cũng hóa mong manh. Tình yêu của anh và em chỉ đẹp ngay giây phút hiện tại, khi ta cùng nhau dệt … Đọc tiếp Trong tươi xanh một cành, vẫn vàng khô một cánh

Uyên Nguyên: Em vui vì, đời hoa tận hiến

Em ơi mỗi sớm trưa chiều tối anh ngồi ngắm em tàn mà say đắm lạ. Hạnh phúc sau muộn bao giờ cũng tha thiết hơn khi chúng ta đã cùng nhau bước qua hết những hoang mang vô thường. Em vui vì đời hoa tận hiến, sắc hương chỉ là hương sắc phai! 25 tháng Tám, 2013 UYÊN NGUYÊN Đọc tiếp Uyên Nguyên: Em vui vì, đời hoa tận hiến

Uyên Nguyên: Thơ Nguyễn Lương Vỵ: ‘Lô hỏa thuần thanh’ thơ, bật máu!

Người từ vô tận tái sinh Đi qua trần thế mang tình nhân gian (Bùi Giáng) Anh Nguyễn Tôn Nhan nói: cõi này là để chơi hoang thành ra lại nhớ câu thơ của thầy Tuệ Sỹ: ta làm kẻ rong chơi từ hỗn độn. Nguyễn Lương Vỵ là một gã cuồng sĩ, bước ra từ cõi hỗn độn Tinh Âm, trăm năm trước ngủ quên … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Thơ Nguyễn Lương Vỵ: ‘Lô hỏa thuần thanh’ thơ, bật máu!