Uyên Nguyên: Như Bầu Vú Quê Hương

Ký ức già nua chỉ cho phép mình hoài niệm quá khứ một cách chung chung nhưng không cho phép mình nhớ rõ từng milimét kỷ niệm ấu thơ.

Con đường cong cong dẫn ra bờ ao có cây đa to và ở đó truyền thuyết của người trong xóm kể có con ma hay giấu trẻ nít bỗng trở thành điều gì rất gần gũi tuy sợ lúc trời đêm mà vẫn thích tìm đến vào những buổi ban trưa, vứt sách vở nhảy tùm xuống dòng nước mát, lỡ buổi cơm chiều mẹ réo về quất bầm tím mông…

Con dốc lên chùa thơm mùa bông Sứ, leo lên cỡi con rồng đá sần sùi nhìn mây bay trắng trời đâu biết dưới núi kia bao thân phận đang trôi.. trôi.

Lần nào về Nha Trang, nơi tôi đến bao giờ cũng là Chùa, dù chỉ đứng ngắm Phật ở sân và lay nhẹ con rồng đá còn ham ngủ. Không còn mùi bông Sứ trái mùa. Chỉ thoảng thơm hương kỷ niệm…

Khuôn bánh căn của Cụ Già góc bùng binh Thông Tin bây giờ đã thay người và thay cả khuôn mới, mùi bột gạo vẫn thơm thơm quyện tỏa mỡ hành nhưng gắp đũa thấy nghẹn lòng.

Chẳng bao giờ mình được tắm hai lần trên một khúc sông.

Uyên Nguyên
7.1.2018



Chuyên mục:Nghệ thuật, Độc thoại, Độc thoại

Thẻ:,

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.

%d người thích bài này: