Viết cho chị… đã xa, và thay lời chia buồn cùng anh,
1.
Mình nếu chọn đời nhau làm dấu chấm.
Mỗi câu văn đâu được chấm hai lần.
(Hai hàng me đường Gia Long, Nguyễn Tất Nhiên – 1973)
Chỉ hai tuần trước, lúc ngồi ăn tối với anh, mình nghe anh nói:
“Trông cho chị đi sớm…!”
Dưới ngọn đèn vàng từ nóc nhà thả trũng xuống thấp gần mặt bàn, trông anh gầy gạc mệt mỏi, nhưng đang cố cầm sức để chăm sóc tận lòng cho người bạn yêu quý đời mình.
Buổi tối hôm ấy anh ăn thật vội, nói với mình những điều rất vội và mau chóng từ giã để trở lại bệnh viện. Anh nói:
“Anh sợ! vì nếu lỡ chị đi sớm, sẽ không gặp!”
…
2.
Vài ngày sau, anh Vỵ thay anh gọi điện thoại báo cho mình biết chị vừa ra đi, dù rằng trước đó bác sĩ nói sự sống của của chị còn có thể kéo dài thêm hai tháng nữa. Căn bệnh ung thư cuối mùa, cơn đau vật vã liên tục. Nên có lần anh tâm sự:
“Những lần chị đau, anh cũng đau theo!”
3.
Giữa đời sống này, mình hiểu ra có những điều còn đáng sợ hơn cả sự chết, đó là lúc mình đang sống với những cơn đau dai dẳng trong bất kỳ ý nghĩa nào. Và nhiệm mầu giữa đời sống này, hạnh phúc, là con người san sẻ được niềm đau cho nhau.
Tôi tin lúc anh nói “trông cho chị đi sớm”, là tận đáy lòng thương yêu chị, anh đã sẵn sàng ôm lấy nỗi đau đớn riêng về mình, để chị ra đi thanh thản.
4.
Chị đi rồi, mình anh, nỗi đau có hết!?
Nỗi đau trong yêu thương còn mãi đời đời.
ThíchThích
Hình như Uyên Nguyên sửa lại bài này chút ít phải không ạ? Vì mình nhớ lần đầu đọc là: “Chị đi rồi, anh ở lại, có hết đau?”. Rất xin lỗi nếu mình nhớ nhầm, vì nếu đúng là vậy thì mình vẫn cảm nhận tít cũ hay hơn.
Dù sao, đọc đi đọc lại vẫn không dứt ra được 4 đoạn Uyên Nguyên viết: vô tiền, khoáng hậu, yêu thương nào mà không đi với niềm đau và sự chịu đựng.
Thật sự cám ơn tác giả vì đã viết thật nhiều, và chia sẻ thật nhiều.
ThíchThích
Dạ không, nguyên bản là như vậy:-) Cám ơn NQ ghé thăm
ThíchThích