Người không đi sông núi có buồn đi…

1.
Mình vô tình hỏi, “nơi đó có yên vui?”

Chị trả lời bông đùa, nhưng nghe ra có điều gì thật cay đắng, “vui thì có vui, nhưng yên thì không!”

Những ngày này Sàigòn thật ngột ngạt, như một nhà tù. Người ở trong bốn bức tường và ngoài, có khác gì nhau nếu mang cùng một tâm thức khát khao tự do.

Giờ ngó lại bốn vách tường ủ rũ…

Sàigòn vây kín những bức tường xanh xao, những con mắt hừng hực máu, như bóng ma gọi tên người mỗi sáng.

2.
Bạn chia tay về. Ừ thôi, ở đâu cũng là những nhà tù, là chốn lưu đày. Một hôm tự hỏi lòng, bạn bè đã bị bắt đi hết, sao mình còn được ở đây!?

Ừ thôi chia tay nước Mỹ, không phải vì không muốn ở lại, cũng chẳng vì chuyện buộc quay về. Ai sẽ vẽ đường bay của con chim én, qua mấy mùa khản gọi một mùa Xuân!?

Ta không buồn còn ai buồn hơn nữa
Người không đi sông núi có buồn đi…

Nếu đi là dấn thân lên đường, thì về, cũng chỉ là đi cho hết trên con đường mà ta đã định.

Ngày 18 tháng Sáu, 2013
UYÊN NGUYÊN

 

Chữ in nghiêng: thơ Tuệ Sỹ

 



Chuyên mục:Thân hữu, Độc thoại

Thẻ:,

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.

%d người thích bài này: