cũng đậm đà tan biến theo thời gian…

Bây giờ mỗi khi ngang qua các giao lộ đèn xanh đèn đỏ tôi biết mình đã già nua hơn vì tiếng còi người sau thúc tới. Khái niệm thời gian biến mất vì bao nỗi hân hoan đã hun hút sâu sau mỗi khúc quanh đời mình… Niềm vui là những đóa hoa nở rộ, mà sắc màu loang tím ngát hồn. Có khi nào … Đọc tiếp cũng đậm đà tan biến theo thời gian…

Ngỡ mình chìm đuối trong tranh…

Con cá ở nước lâu ngày cũng thèm ngoi lên nhìn trời xanh xanh xanh. Anh ở nhân gian vẫn mơ ngày full moon níu gốc đa mà trèo lên hôn má chị Hằng. Con cá vẩy đuôi rẽ nước mở đường bay siêu thực. Anh nửa tỉnh nửa mê nhìn con cá lội mà ngỡ mình chìm đuối đắm vào tranh… Ngày full moon tháng … Đọc tiếp Ngỡ mình chìm đuối trong tranh…

Chuyện rất thường và, rất thương tâm! (Kỳ 3): Số nào thay nổi phận người?*

Lời thưa: Lâu rồi, xém đã quên mất trong blog của mình có mở mục này – “Chuyện rất thường và, rất thương tâm” – nhằm ghi lại những mẩu chuyện của bằng hữu đó đây, kể về cảnh sống quê nhà, của một tầng lớp hầu như đã bị bật gốc ra ngoài xã hội, nhưng “tôi vẫn cố bám lấy đất nước tôi.”  Những mẩu chuyện, bài … Đọc tiếp Chuyện rất thường và, rất thương tâm! (Kỳ 3): Số nào thay nổi phận người?*

Chào em vàng hoe nắng rạ

Sáng ra em chào vàng hoe nắng rạ, mặt trời rụng xuống trần gian anh ê a ngồi hát, hát khúc đồng dao của thời chưa lớn, nhìn cuộc đời muôn ngả mỹ miều, như cánh xòe óng ả con công đang múa… Con công hay múa nó múa làm sao? Nó rụt cổ vào nó xòe cánh ra Nó đỗ cành đa nó kêu … Đọc tiếp Chào em vàng hoe nắng rạ

Dẫu no cơm mà vẫn đói tự do!

“Ðứng quanh mâm cơm giờ này cùng nhau chấp tay, bát cơm tuy vơi mà đầy khổ cực đắng cay. ‘Ăn trái nhớ người trồng cây, uống nước nhớ kẻ khơi nguồn.*’ Bát cơm tuy vơi mà đầy khổ cực đắng cay!” Bài hát này, mỗi khi anh em Gia Ðình Phật tử sinh hoạt ở chùa, hay đi cắm trại, lúc tất cả cùng quay quần … Đọc tiếp Dẫu no cơm mà vẫn đói tự do!

Tiếng ru nhịp vỡ thành ra tiếng òa!

Nắng chia, tình đã chia, đời chia như mấy nhánh buồn đong đưa cuối nắng ngày. Vườn chanh trái trĩu, sầu tôi nặng khuỵu đôi vai! “Nắng chia nửa bãi chiều rồi, vườn hoa trinh nữ xếp đôi lá rầu…” (Ngậm Ngùi – Phạm Duy, phổ thơ Huy Cận) Tiếng ru hòa nhịp võng đưa, Mẹ ru con khúc Ngậm Ngùi nhớ Cha, những năm đi đánh … Đọc tiếp Tiếng ru nhịp vỡ thành ra tiếng òa!

Giấc mơ “Ðỉnh Lửa”

  Tháng tư, cánh cửa ký ức lại mở. Từ lâu, tôi biết những gì tôi mong chờ đều bặt tin, nhưng tôi luôn nhìn về hướng cánh cửa. Ký ức tôi đã nuôi sống gì ở phía ngoài cánh cửa, ký ức tôi đã yêu gì khi ngoài kia thấp thoáng bóng Sài Gòn tự do màu lục. Tôi đã nuôi sống và yêu hy … Đọc tiếp Giấc mơ “Ðỉnh Lửa”

tình đã thiên thu…

Ðể lại trong cõi thiên thu hình dáng nụ cười (TCS)   Ừ, anh hiểu, mình chia tay là điều tất yếu! Tình như chiếc lá chết đã xa cành nhưng còn lưu luyến nép mình bên thân cây. Màu nắng buồn thảng thốt! Mùa đã vào Hạ từ bao giờ, nhưng xém là anh quên mất, bốn mùa như thoi, thay mãi đời ta!… 16 tháng 7, 2013 … Đọc tiếp tình đã thiên thu…

Giấy thơm tình bầu bạn

Quanh quanh những nỗi buồn thừa mứa, thỉnh thoảng vẫn có chút niềm vui hiếm hoi tình người, vừa lúc kịp vực ta dậy từ đáy giếng cạn khô ánh mặt trời. Ta không chết vì ngộp hơi, mà vì khản tiếng gọi… Cám ơn chị Lưu Diệu Vân đã điểm xuyết một nụ cười nhẹ lên đời sống. Tờ báo hay và đẹp! Thơm … Đọc tiếp Giấy thơm tình bầu bạn

Tiếng nói vô cùng tiếng nói câm…*

1. Buổi sáng thức dậy, lòng chợt nhẹ như tơ, thấy đời là những dòng sông lặng lẽ, cuộn xa bờ. Bạn bè đâu đó vẫn mang chung một niềm ước vọng, an lành! Mạch sông chảy trôi, đã băng qua những ghềnh, sẽ tấp giạt mấy bến. Nước có đau phận dặm trường, và đá có còn phũ sầu rêu phong. 2. Buổi sáng bừng mắt trông … Đọc tiếp Tiếng nói vô cùng tiếng nói câm…*