Bây giờ mỗi khi ngang qua các giao lộ đèn xanh đèn đỏ tôi biết mình đã già nua hơn vì tiếng còi người sau thúc tới. Khái niệm thời gian biến mất vì bao nỗi hân hoan đã hun hút sâu sau mỗi khúc quanh đời mình… Niềm vui là những đóa hoa nở rộ, mà sắc màu loang tím ngát hồn.
Có khi nào trên đường đời tấp nập.
Ta vô tình đi lướt qua nhau
Phút lơ đãng chẳng ngờ ta để mất.
Một tâm hồn ta đã đợi từ lâu.
thơ Bùi Minh Quốc
Câu thơ trên cũng làm tựa cho một bài viết của nhà văn nữ Nguyễn Ngọc Tư, đọc lâu nhưng còn thấm đôi lần đọc lại, và khi tuổi mình mỗi sát na cũng đậm đà tan biến theo thời gian…
… trong hành trình đi lướt qua nhau, phận người ai thấu?
Nguyễn Ngọc Tư
29 tháng Bảy, 2013
UYÊN NGUYÊN
Chuyên mục:Nghệ thuật, Văn Chương, Độc thoại
Tôi bất chợt nhận ra cảm xúc tím rung rức của hoa thật đẹp và nỗi buồn tiếc nuối ( thời gian không sắc không màu , mà tàn phai hết một thời thanh xuân .thduyen )
ThíchThích
Cám ơn chị đã thấy ra hết những nỗi niềm của hoa:-) và, cả của người…
ThíchThích
Cám ơn những bông hoa cúc đại đóa tím thẩm một trời….
ThíchThích